Huyền Học Trung Y, Livestream Xem Bói - Chương 90: Cái giá của sự giả dối
Cập nhật lúc: 2025-07-21 21:41:47
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hủy dung?" Đồng tử Mễ Hiểu Lan lập tức giãn to, dám tin hỏi, "Tự nhiên , hủy dung chứ?"
Bạch Miên Tiêu Linh Linh: "Vậy cô hỏi cô , hỏi cô những gì với sữa rửa mặt của cô."
Nghe Bạch Miên câu , sắc mặt Tiêu Linh Linh lập tức tái mét như tờ giấy trắng.
Sau lưng Mễ Hiểu Lan bỗng nổi gai ốc. Họ là sinh viên ngành hóa học, bình thường thường xuyên thí nghiệm, tiếp xúc với ít hóa chất độc hại, trong đó còn một chất ăn mòn. Nếu đổ chất lỏng ăn mòn sữa rửa mặt, thì hậu quả thật dám tưởng tượng.
Tưởng Hoa hét lên một tiếng, lao tới quát Tiêu Linh Linh: "Cô còn là ? Dám lợi dụng chuyên ngành đang học để chuyện , bình thường các thầy cô nhắc nhắc mang hóa chất khỏi phòng thí nghiệm, mà cô dám dùng nó để hại bạn cùng phòng của , cô điên ?!"
Mễ Hiểu Lan thể hiểu , cô lắc vai Tiêu Linh Linh hỏi: "Tại ? rõ ràng tha cho cô , tại cô vẫn còn chuyện , lẽ nào trong lòng cô hận đến thế ?"
Tiêu Linh Linh cúi đầu một lời, bóp nát ngón tay đến chảy máu.
Tưởng Hoa cuối cùng cũng nhịn , vung tay tát Tiêu Linh Linh một cái: "Hiểu Lan với cô đến mức nào! Trước đây Bạch Lộ vu khống cô ăn trộm tiền, danh tiếng của cô, trong trường ai kết bạn với cô, cô là duy nhất nguyện ý bạn với cô, mà cô hại cô hủy dung, lương tâm cô chó gặm hết ?!"
Tiêu Linh Linh đột nhiên ngẩng đầu lên gào thét: "Cô căn bản coi là bạn, chỉ là thương hại thôi! Các ngày nào cũng đem chuyện nhà nghèo , bao giờ nghĩ đến cảm xúc của ? Mễ Hiểu Lan, cô hận cô, , hận cô, cách giữa và cô lớn đến thế, thể hận cô chứ? Cô sinh tất cả , cô xinh , giàu , học giỏi, tính cách , con trai theo đuổi cô thể xếp hàng dài, nhưng cô xem, chẳng gì cả, chỉ thể sống nhờ sự bố thí của cô, cứ như là một bản đối lập của cô , thể hận chứ?!"
Mắt Mễ Hiểu Lan cũng đỏ hoe, cô ngờ lòng của hiểu lầm đến mức , buồn bã : "Không , hề thương hại cô, chuyện nhà cô nghèo là để giúp cô đòi học bổng trợ cấp. tặng quần áo và đồ ăn vặt cho cô cũng là bố thí, chuyện trong giới của bình thường, thường xuyên tặng quà cho bạn bè mà, ngờ cô vì chuyện mà hận ..."
Tưởng Hoa bước lên an ủi: "Không cần giải thích với cô , cô ám ảnh bởi sự giàu quá nặng , bây giờ cô như một con ch.ó điên, thấy ai cũng cắn!"
Bạch Miên ung dung đến mặt Tiêu Linh Linh, nhẹ nhàng quạt quạt : "Đến nước mà cô vẫn chịu thật, cũng thật là kiên cường đấy. mà, diễn xuất của cô quá tệ, lời thoại cũng quá kém cỏi ."
Mễ Hiểu Lan mở to mắt: "Đại sư, cô cô còn giấu chuyện gì ?"
Bạch Miên dùng quạt nhẹ vỗ vai Mễ Hiểu Lan: "Mấy lời cô câu nào là thật. Tiêu Linh Linh tất cả những chuyện , mục đích thực sự là để bảo lưu học lên cao học."
"Bảo lưu học lên cao học?" Mễ Hiểu Lan và Tưởng Hoa , cả hai đều chút hiểu.
Tưởng Hoa : "Bảo lưu học lên cao học năm thứ ba mới bắt đầu , cô bây giờ sốt ruột gì? Hơn nữa, yêu qua mạng và bảo lưu học lên cao học thì liên quan gì đến ?"
Bạch Miên: "Bảo lưu học lên cao học bắt đầu đăng ký từ năm thứ ba, nhưng ở năm thứ hai những hình thức ban đầu . Bảo lưu học lên cao học cần tổng hợp điểm của ba năm đầu. Điểm của Mễ Hiểu Lan năm thứ nhất và năm thứ hai đều đầu chuyên ngành, nghĩa là, chỉ cần cô giữ vững phong độ, chắc chắn sẽ suất bảo lưu học lên cao học."
Tưởng Hoa gật đầu: " , Hiểu Lan học giỏi, ngay cả giáo viên chuyên ngành của chúng cũng coi trọng cô . điều thì liên quan gì đến Tiêu Linh Linh? Tiêu Linh Linh học cũng tệ mà."
Bạch Miên lắc đầu: "Điểm của Tiêu Linh Linh tệ, nhưng cô luôn ở rìa của việc bảo lưu học lên cao học. Chuyên ngành của các cô chỉ mười suất bảo lưu học lên cao học. Chỉ những sinh viên tổng điểm trong top mười mới đủ điều kiện bảo lưu học lên cao học, mà Tiêu Linh Linh tình cờ ở vị trí thứ mười một."
Mễ Hiểu Lan cuối cùng cũng hiểu : "Thì là , Tiêu Linh Linh tính toán tổng điểm của mỗi chúng , cuối cùng đưa bảng xếp hạng. Theo trình độ hiện tại của cô thì thể bảo lưu học lên cao học. Để suất bảo lưu học lên cao học, cô loại bỏ một trong top mười, nhưng... nhưng tại là ?"
"Cô ..." Bạch Miên định giải thích thì Mễ Hiểu Lan ngăn cô .
"Đại sư, cô tự ," Mễ Hiểu Lan thẳng Tiêu Linh Linh, "Tiêu Linh Linh, dù cũng là bạn bè, sẽ cho cô cơ hội giải thích cuối cùng. hỏi cô, tổng cộng mười trong top mười, tại cô hại khác, mà chỉ hại ?"
Bờ vai rụt rè của Tiêu Linh Linh đột nhiên thả lỏng, như biến thành một khác, phá lên : "Hahahaha, đó là bởi vì, trong tất cả chỉ dám hại cô thôi! Mễ Hiểu Lan, , dù gì, cuối cùng cô cũng sẽ mềm lòng với , sẽ thực sự giao cho cảnh sát ."
Mễ Hiểu Lan ngây thơ cuối cùng cũng thấy sự đáng sợ của bản chất con khoảnh khắc . Cô sốc đến tái mặt, nên lời.
Tưởng Hoa cô : "Cô cái trò yêu qua mạng là để bảo lưu học lên cao học ? Ha, thật là ngây thơ và nực . Cô dựa cái gì mà nghĩ một mối tình qua mạng thể khiến Hiểu Lan từ bỏ việc bảo lưu học lên cao học?"
Tiêu Linh Linh : " hỏi một chị khóa , trường chúng từng trường hợp như . Có một chị khóa lạ quấy rối đêm khuya, gây sang chấn tâm lý lớn. Chị vốn học giỏi, cũng là một hạt giống để bảo lưu học lên cao học, nhưng chuyện đó chị chọn bảo lưu, viện tâm thần điều trị. bắt chước trường hợp , để Mễ Hiểu Lan quấy rối, đó bảo lưu."
Mắt cô liếc về phía gã đàn ông hói đầu, chút khinh thường : "Ai ngờ tên vô dụng đến , theo dõi mấy mà vẫn thành công, đúng là đồ bỏ !"
Tưởng Hoa chợt nhận một chuyện khác, kinh ngạc kêu lên: "Khi chúng gọi điện hẹn cô gặp mặt, cô nhận chuyện yêu qua mạng bại lộ, nên cô giở trò khác. Từ trường đến đây chỉ mất nửa tiếng là đủ, mà cô mất đến năm mươi phút. Hai mươi phút dư đó, cô dùng để cho thêm thứ sữa rửa mặt của Hiểu Lan!"
Tiêu Linh Linh bĩu môi: "Bị cô đoán trúng , chai sữa rửa mặt đó bây giờ vẫn đang ở ký túc xá chờ cô đó. Đáng tiếc quá, đại sư lắm chuyện chỉ điểm , nếu thì tối nay Hiểu Lan chắc chắn sẽ dùng chai sữa rửa mặt đó, đến lúc đó... cái cảnh tượng đó đến mức dám tưởng tượng, haha, cô nhẹ thì bảo lưu, nặng thì nghỉ học, dù thì chắc chắn là dùng cái suất bảo lưu học lên cao học đó , như chẳng suất bảo lưu học lên cao học sẽ rơi tay ?"
Mễ Hiểu Lan tức đến mức gần như ngất , những xung quanh cũng đều kinh ngạc.
lúc , Què ca phát hiện một điểm mù: "Tiêu Linh Linh, đây họ đều cô là ít , còn lắp bắp, nhưng đoạn cô rõ ràng trôi chảy, cái tật lắp bắp của cô chữa khỏi nhanh đến ?"
Tiêu Linh Linh phá lên : "Ha, đây mới là con thật của đó, cái dáng vẻ rụt rè đây chỉ là lớp vỏ bọc bảo vệ của mà thôi. Nếu giả vờ đáng thương, bảo vệ chứ, đúng , Mễ Hiểu Lan? chẳng cần động miệng, xông pha trận mạc giúp đòi tiền học bổng trợ cấp, thật là quá dễ dàng."
Nói xong, cô khinh bỉ : "Mấy , ai cũng nghĩ là kẻ ngốc, nghĩ thiển cận, thích chuyện mờ ám, nhưng thực trong lòng rõ, dựa đàn ông để kiếm tiền đáng tin cậy, chỉ bản mạnh mẽ mới là đáng tin cậy nhất. Vì nhất định học lên cao học, đến một nền tảng cao hơn để nguồn tài nguyên hơn. Sẽ ngày, sẽ lật ngược tình thế, khiến các kinh ngạc!"
Mễ Hiểu Lan cuối cùng cũng lên tiếng, chậm rãi : "Tốt, , ở chung hai năm, hôm nay mới đầu tiên thực sự quen cô. Cô nhiều chuyện như , chắc hẳn nghĩ thông minh đúng ? cô , căn bản hề học lên cao học, học đại học cũng chỉ vì sở thích thôi. Sau khi nghiệp sẽ về thừa kế gia nghiệp, cần bằng cấp . Tất cả những gì cô đều là phí công vô ích, nếu cô gì cả, đến năm thứ ba, cũng sẽ tự động từ bỏ suất bảo lưu học lên cao học."
Tiêu Linh Linh c.h.ế.t lặng tại chỗ, ngây lâu lâu.
Tưởng Hoa thở dài: "Ôi, Hiểu Lan, tất cả là do đối xử với cô quá, nên cô mới cớ để càn như . Những gì cần cũng xong , báo cảnh sát . Lần dù báo, cũng sẽ báo. Cái loại tùy tiện hạ độc như thế , tuyệt đối thể ở ký túc xá của chúng ."
Lần Mễ Hiểu Lan do dự, lấy điện thoại gọi cảnh sát. Tiêu Linh Linh chuyện thể cứu vãn, cũng từ bỏ giãy dụa, cầu xin, bỏ chạy, lặng lẽ tại chỗ chờ cảnh sát đến.
Trong lúc chờ đợi, Tiêu Linh Linh chủ động : "Còn một chuyện nữa, tiện thể hôm nay luôn. Thực lúc đầu Bạch Lộ vu khống , thật sự định ăn trộm tiền của cô . Lúc đó cô đang ngủ, gối mấy trăm tệ, thấy mép tiền, liền đưa tay rút tiền , nhưng cô kịp thời tỉnh dậy, phát hiện hành động của , nên thể lấy . Xin , lợi dụng lòng của cô. Cô , Mễ Hiểu Lan, mặc dù cô luôn tự xưng là bảo vệ chính nghĩa, nhưng trong mắt , cô chỉ là một kẻ ngốc lương thiện thôi, hí hí!"
Tất cả đều một nữa kinh ngạc, ai lời nào. Vài phút , cảnh sát đến cửa tiệm, Tiêu Linh Linh hợp tác khai báo chuyện, theo cảnh sát.
Mễ Hiểu Lan bàn khám mạch, mãi vẫn hồn. Cô lẩm bẩm: "Lẽ nào thật sự là sai , nếu ngay từ đầu giúp cô , thì chuyện cũng sẽ thành thế ..."
Bạch Miên khẽ an ủi: "Đây của cô. Giúp sai, nhưng cũng phân rõ ai đáng giúp. Không ai cũng xứng đáng giúp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-trung-y-livestream-xem-boi/chuong-90-cai-gia-cua-su-gia-doi.html.]
Thấy tâm trạng cô thấp thỏm như , Què ca ngược bật , vỗ vai Mễ Hiểu Lan: "Thôi nào, gì mà, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Khi cô xã hội, những chuyện như thế còn nhiều lắm. Tương lai cô còn kế thừa cả một doanh nghiệp lớn, thể dễ dàng đánh gục như ? Lòng chính là trưởng thành trong gian nan. Đợi khi lòng chai sạn , cô cũng sẽ là một lớn trưởng thành!"
Tưởng Hoa cũng : "Hiểu Lan, đừng vội nản lòng. Cậu thuộc dạng thoát c.h.ế.t trong gang tấc đó, nên mừng vì cả. Mau về nhà thắp một nén hương tạ ơn ! Ngoài , đừng quên công lao bảo vệ của nhé, khi nghiệp sẽ tìm việc nữa , đợi thành tổng giám đốc, còn đợi vệ sĩ cho đấy!"
Dưới sự an ủi liên tục của , tâm trạng của Mễ Hiểu Lan cuối cùng cũng khá hơn. Cô lấy tinh thần, trả phí khám mạch cho Bạch Miên, chào tạm biệt . Tưởng Hoa cùng cô khỏi cửa tiệm.
Tiễn vị duyên chủ đầu tiên trong ngày , Bạch Miên vươn vai, lấy vài viên đá từ tủ lạnh, cho cốc chanh pha sẵn, thả thêm một ống hút. Sau đó, cô hớp một ngụm lớn chanh mát lạnh, chờ đợi vị duyên chủ thứ hai đến.
Một đàn ông ăn mặc sang trọng xuống ghế. Hắn nới lỏng thắt lưng, xoay xoay chiếc đồng hồ vàng cổ tay, vắt chân chữ ngũ, dáng một ông chủ lớn.
Bạch Miên quan sát đàn ông mặt. Hắn lỗ chân lông to, nhiều nếp nhăn mặt, trông bốn năm mươi tuổi, nhưng bất ngờ là một mái tóc đen dày, phù hợp với tuổi tác.
"Chào , tư vấn vấn đề gì?" Bạch Miên hỏi.
Ông chủ lớn chằm chằm chiếc điện thoại đang livestream bàn, xác nhận với Bạch Miên: "Cái điện thoại của cô sẽ mặt chứ?"
"Đương nhiên là ," Bạch Miên nhấn mạnh, "Ống kính chỉ thể đến cổ tay . Lời chúng cũng sẽ xử lý qua thiết đổi giọng. Nếu yêu cầu đặc biệt, thể tạm thời tắt livestream."
Ông chủ lớn phất tay: "Thôi , mặt là . Dù ở đây cũng ai quen . là miền Nam, đặc biệt chạy miền Bắc là vì xem livestream của cô mạng, thấy cô chút bản lĩnh thật."
"Cảm ơn," Bạch Miên hỏi , "Vậy, vấn đề tư vấn là gì?"
Sắc mặt ông chủ lớn bỗng tối sầm , ngập ngừng : "Đại sư, cô tin đời ... ma ?"
Bạch Miên chút do dự trả lời: " tin."
Ông chủ lớn vỗ vỗ ngực: "Vậy thì , còn sợ cô tin những gì sắp tiếp đây chứ. Khụ, đại sư, nghĩ – lẽ gặp ma ."
Mọi đều tỏ hứng thú, chờ ông chủ lớn tiếp. Ông chủ lớn khó xử xung quanh, từ từ đưa tay , giật tóc xuống – đó hóa là một bộ tóc giả.
Sau khi tháo tóc giả, ông chủ lớn để lộ mái tóc hói kiểu Địa Trung Hải. Chỉ thấy hai bên đầu còn khá nhiều tóc, nhưng đỉnh đầu thì trọc lóc, sáng bóng đến mức thể dùng gương soi.
Thấy bộ dạng của , Què ca vỗ đùi: " đó, từ khi bước thấy gì đó sai sai. Anh xem, bây giờ kiểu tóc trông thuận mắt hơn nhiều . Mấy ông chủ, mười thì chín đều như đó."
Vẻ mặt ông chủ lớn buồn bã: " đây như , tóc vốn dày, mới một tuần gần đây mới thành thế ."
"Hói đầu từng mảng?" Què ca đoán: "Nhìn triệu chứng của giống hói đầu từng mảng. Có gần đây gặp chuyện gì, áp lực tinh thần quá lớn, luôn mất ngủ, nên mới rụng tóc cấp tính ?"
Ông chủ lớn vẻ tức giận : " bệnh viện, mấy bác sĩ cũng y chang như , họ thậm chí còn bảo khám tâm thần! Tinh thần vấn đề gì cả, vô cùng, và cũng hề lo lắng chút nào, đúng là một lũ lang băm!"
Què ca hỏi: "Vậy nghĩ là gì?"
Ông chủ lớn dứt khoát : "Ma cạo đầu!"
Què ca cho là đúng: "Tự nhiên , nghĩ đến ma quỷ? Dù gì cũng là một ông chủ lớn, ngờ mê tín đến ."
Bạch Miên thấy thần sắc ông chủ lớn , liền hỏi thẳng: "Này, chuyện gì khuất tất chứ?"
Ông chủ lớn lập tức trở nên chột , giọng ngày càng nhỏ dần, miệng lẩm bẩm gì đó: "Đều là hoạt động bình thường của công ty... máu... thực hiện luân chuyển nhân viên... đưa nhân tài xã hội..."
Què ca gãi đầu: "Đại ca, thể tiếng phổ thông , là học thức, hiểu mấy từ ngữ cao siêu ."
Ông chủ lớn hắng giọng, : "Khụ, là thế . tên là Hoàng Đại Phát, tất nhiên, đây chỉ là cái tên tạm đặt thôi. cũng là sĩ diện, thể tên thật của cho các cô . một công ty Internet ở miền Nam. Mới ba tháng , sa thải tất cả nhân viên ba mươi lăm tuổi trong công ty. Trong đó một lập trình viên tên là Nhiếp Chí Huy. Anh việc với hơn mười năm. Lần sa thải, nhất thời nghĩ quẩn, treo cổ tự tử."
Què ca tiếc nuối : "Mới ba mươi lăm tuổi, đúng là chút nghĩ quẩn. Chỉ là một công việc thôi, sa thải thì cùng lắm là tìm việc khác. Hơn nữa còn nhiều năm kinh nghiệm việc như , tại chọn đường cùng?"
Hoàng Đại Phát giải thích: "Anh cũng nỗi khổ của riêng . Anh ở tuổi trung niên, vợ con, còn gánh nợ mua nhà và mua xe. đột ngột sa thải như , lập tức mất nguồn thu nhập, xe cộ nhà cửa đều ngân hàng thu hồi vì trả nổi nợ. Vợ cũng đưa con cái rời bỏ . Cuộc đời sụp đổ, nên mới đến bước đường cùng."
Què ca nghĩ nghĩ, : "Không đúng. Anh sa thải nhân viên, lẽ bồi thường N+1 chứ. Anh việc nhiều năm như , tiền bồi thường lẽ là một khoản lớn. Sao đột nhiên trả nổi nợ chứ?"
Hoàng Đại Phát tránh ánh mắt của Què ca, gì.
Què ca lập tức hiểu : "Ô hô, căn bản trả tiền bồi thường ? Vậy thì đúng là quá thất đức . Anh ba mươi lăm tuổi, trong ngành Internet thuộc dạng lớn tuổi, nhất thời tìm việc, tiền mua nhà trả nổi, đang ép chỗ c.h.ế.t ?"
Hoàng Đại Phát ngượng ngùng giải thích: "Cái ... , tất cả các ông chủ trong ngành đều thế. Anh nhiều năm như , cũng nỡ bỏ , nhưng còn cách nào khác, xu hướng của ngành là trẻ hóa. Sinh viên mới nghiệp rẻ dễ dùng, ai còn giữ mấy nhân viên cũ nữa chứ?"
Nói xong, Hoàng Đại Phát giả vờ cảm thán: " cũng ngờ chuyện thành thế , nếu sớm là như , lúc đầu trả tiền bồi thường cho . Giờ , cũng buồn mà."
Què ca khinh thường : "Xì, thôi , đó là nước mắt cá sấu của !"
"Anh nghĩ Nhiếp Chí Huy c.h.ế.t hóa thành ma về tìm ?" Bạch Miên hỏi.
Hoàng Đại Phát gật đầu, sợ hãi : "Thật sự nghĩ nhiều , oán khí của Nhiếp Chí Huy khi c.h.ế.t nặng, để trả thù, cố ý lẻn văn phòng , treo cổ tự tử ngay trần nhà của !"
Què ca giật : "Thì c.h.ế.t trong văn phòng của ? Xem hận đến c.h.ế.t , dùng cái c.h.ế.t của để bóng ma suốt đời cho ."
Hoàng Đại Phát gật đầu mạnh: " , cô , hôm đó sợ c.h.ế.t khiếp. Sau khi mở cửa văn phòng, thấy một cái xác treo lơ lửng, một lúc lâu mới nhận đó là Nhiếp Chí Huy. Toàn xanh lè, mặt mày dữ tợn, mắt lồi ngoài, lưỡi thè , trông y như ma !"
"Hơn nữa, khi treo cổ tiểu tiện tự chủ, ống quần còn nhỏ giọt nước tiểu, bẩn cả bàn việc của . Cái tên Nhiếp Chí Huy , đúng là c.h.ế.t cũng quên ghê tởm một phen!"
Què ca nhắc nhở: "Đến lúc nào mà còn nghĩ đến bàn việc của , đó là một mạng đó ! Nói , là chủ công ty, là nhân viên sa thải, thể tùy tiện văn phòng của chứ?"
Hoàng Đại Phát lắc đầu: "Chuyện cũng rõ. Cửa văn phòng của là khóa mật mã, chắc là tìm cơ hội trộm nhập mật mã. Bây giờ cũng tâm trạng truy cứu mấy chuyện . Lúc đó cảnh tượng đó ghê tởm quá, uống rượu cả ngày mới nguôi ngoai . định đổi văn phòng khác, nhưng văn phòng của trang trí đẽ , nỡ để như , nên đành tiếp tục dùng. từ ngày đó trở , xung quanh bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều dấu hiệu ma ám..."