Một tuần khi đặt chân Trường An, cái tên Bội Tâm xuất hiện trong buổi đàm của giới quý tộc.
Người nàng là thương nhân Nam Lĩnh, thông minh, khéo ăn , dùng hương và d.ư.ợ.c để trị bệnh lẫn… trị .
Chẳng từ khi nào, các phu nhân trong thành đều tìm đến tửu lâu “Nguyệt Dao” để mua “Tâm Hương” – loại hương mà chỉ nàng pha chế .
Mùi hương lạ kỳ: thoang thoảng ban đầu, nhưng càng gần càng đậm, tựa như ma lực khiến say.
Người việc đều nhỏ: “Hương đó vốn chỉ dùng để dụ dỗ, dành cho kẻ yếu tim.”
Một chiều đầu thu, một chiếc xe ngựa dừng cửa lâu. Một công công truyền chỉ:
“Hoàng thượng thiết yến tại Ngọc Trì cung, mời thương nhân Bội Tâm dự tiệc — lấy danh nghĩa dâng hương quý tiến cống.”
Cả tửu lâu sững sờ.
Bội Tâm tầng hai, chỉ dụ bằng đôi mắt bình thản.
Nàng khẽ vuốt ve lọ hương ngọc nhỏ trong tay — thứ hương nàng tạo riêng cho đêm nay, tên “Tàn Liên”.
“Tàn Liên cho kẻ từng dẫm lên sen.”
Nàng khẽ, giọng nhẹ như khói.
Đêm , Ngọc Trì cung sáng rực.
Trăng tròn treo cao, ánh bạc đổ xuống bậc đá cẩm thạch. Hương trầm, rượu quý, y phục lộng lẫy, tất cả hoà thành một vở kịch xa hoa.
Giữa yến tiệc, Dương Tường long toạ, gương mặt vẫn tuấn tú như năm nào, chỉ ánh mắt lạnh và nặng hơn.
Bên cạnh là Hoàng hậu mới, diễm lệ, ngoan ngoãn. suốt buổi, lấy một .
Khi thái giám xướng tên “Thương nhân Bội Tâm”, thoáng ngẩng đầu.
Một bóng bước .
Áo dài trắng bạc như sương, tóc vấn cao cài trâm ngọc. Khuôn mặt nửa ẩn chiếc mặt nạ hoa sen, chỉ để lộ đôi môi đỏ như m.á.u và ánh mắt sâu như vực.
Mỗi bước của nàng khiến im lặng.
Có thứ gì đó trong dáng hình khiến cả cung điện như khựng một nhịp.
“Thần nữ Bội Tâm khấu kiến Hoàng thượng.”
Giọng nàng vang lên, mềm mại mà lạnh.
Dương Tường nàng hồi lâu, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác lạ lùng — quen, như bóp nghẹt.
Hắn hỏi:
“Ngươi là Nam Lĩnh?”
“Thưa, . Thần nữ đem hương mới chế để tiến cống. Mong bệ hạ giáng phúc.”
Nàng dâng lọ ngọc. Khi ngón tay nàng chạm nhẹ tay , một làn hương lan — dịu, nhưng đau đớn như ký ức.
Dương Tường khẽ run. Trong một khắc, tưởng như thấy một khác — từng bên hồ sen năm .
“Ngươi… tên gì?” — hỏi .
“Bội Tâm.”
“Bội… Tâm…” — nhắc , giọng nhỏ đến mức chính cũng vì tim đập mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-10.html.]
Khi dàn nhạc cất lên khúc “Mộng Vũ”, các quan khách tán thưởng. Dương Tường chợt :
“Thương nhân Nam Lĩnh lẽ cũng múa? Trẫm xem.”
Mọi sửng sốt. Không ai dám chen lời khi hoàng đế mở miệng.
Bội Tâm cúi đầu, mỉm :
“Thần nữ giỏi vũ, nhưng nếu bệ hạ hạ cố, thần nữ xin múa một khúc.”
Nàng bước giữa điện, ánh trăng rọi xuống vạt áo trắng.
Mỗi cử động như sương khói, nhẹ mà hiểm. Khi xoay , hương “Tàn Liên” lan khắp điện, len từng thở.
Dương Tường lặng , đôi mắt dần tối .
Cái xoay — cái cách tay nàng khẽ nâng lên — quen thuộc đến đáng sợ.
Khi khúc nhạc kết thúc, nàng cúi hành lễ.
Dương Tường nhỏ, chỉ đủ hai :
“Ngươi… từng học múa ở nơi nào?”
“Ở chốn đốt thành tro.” — nàng đáp, ánh mắt d.a.o động.
Hắn sững . Trong một thoáng, ánh lửa, tiếng và mùi m.á.u năm xưa ùa về.
Sau buổi yến, Dương Tường ngủ .
Hắn bên bàn, cầm lọ hương “Tàn Liên” lên ngửi.
Mùi hương … là mùi của Lưu Bội.
thể? Nàng c.h.ế.t.
“Bội Tâm…” — thì thầm. “Là ngươi, là ma của nàng?”
Ngoài cửa, gió đêm thổi qua, mang theo mùi hương nhàn nhạt.
Hắn nhắm mắt, trong đầu chỉ hiện lên ánh lạnh lẽo qua mặt nạ sen — ánh như tất cả, như nỗi day dứt trong tim .
Trong lúc đó, tại tửu lâu “Nguyệt Dao”, Bội Tâm gương đồng, chậm rãi tháo mặt nạ.
Làn da nàng phản chiếu ánh nến, nụ nơi môi như cắt bằng dao.
“Nhãn thần của …” — nàng lẩm bẩm — “vẫn , vẫn ngạo nghễ, vẫn giả vờ hối hận.”
Trang chủ Bạch Linh gửi thư đến, chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
“Mồi c.ắ.n câu.”
Nàng đốt thư, tro rơi xuống tay.
“Phải.” — nàng khẽ — “Giờ chỉ cần siết chặt dây câu thôi.”
Ngoài , trăng vằng vặc, ánh sáng lạnh phủ lên thành Trường An.
Bội Tâm bên lan can, nhắm mắt , hít sâu mùi hương “Tàn Liên” trong gió.
“Đêm đầu tiên…” — nàng , giọng nhẹ mà rắn.
“Còn nhiều đêm nữa, Dương Tường. Ngươi sẽ nhớ — bằng trái tim, mà bằng nỗi sợ.”