Huyết Ảnh Hoàng Tâm - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-11-04 12:45:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sương giăng mờ khắp Nguyệt Dao lâu. Mỗi đêm, khi hương “Tàn Liên” lan , thành Trường An như say. Người bắt đầu kể rằng nữ thương nhân Bội Tâm thể khiến bất kỳ ai say mê chỉ bằng ánh mắt.

Trong căn phòng lầu hai, nàng bên cửa sổ, lặng mặt hồ. Ánh trăng mảnh như lưỡi dao, chiếu lên chiếc gương đồng. Trong gương phản chiếu một gương mặt bình thản, nhưng trong đáy mắt là muôn vàn mưu tính.

“Ngày mai, sẽ mời cung.”

“Và , sẽ chỉ khiến nhớ, mà còn khiến sợ.”

Giọng nàng như tơ lạnh.

Phía cánh cửa, một đàn ông mặc áo xám quỳ một gối:

“Chủ nhân, tin từ Bắc doanh gửi về. Dương Lâm rời biên, đang tiến về kinh.”

Bội Tâm khẽ mỉm , ngón tay chạm lên miệng chén rượu.

“Nhanh hơn nghĩ. Có lẽ phận vẫn thích sắp trò cũ.”

Nàng dậy, thắp thêm hương. Hương tỏa mờ, len theo từng nhịp thở, mùi thanh nhã mà nồng.

“Chuẩn kiệu. Ta cung dâng hương.”

Sáng hôm , Ngọc Trì cung mở cửa. Dương Tường chờ từ sớm. Gương mặt u ám vì mất ngủ, nhưng mắt ánh lên thứ sáng kỳ lạ – như kẻ sắp gặp điều khiến , khiến đau.

Bội Tâm dẫn .

Hôm nay nàng mặc y phục tím sẫm, thêu hoa văn phượng ẩn hiện, cổ áo thấp, mỗi bước như ẩn như hiện. Dưới ánh sáng, nàng như một áng mây trôi qua giữa vàng son.

“Thần nữ Bội Tâm tham kiến bệ hạ.”

“Ngươi đến .”

Giọng Dương Tường khàn khàn, gì đó giống ngày thường.

Hắn sai cung nhân lui, chỉ để hai giữa điện rộng.

“Ngươi mang hương mới?”

“Phải. Hương tên ‘Tâm Hồi’ – đốt lên, ngửi sẽ nhớ một điều từng cố quên.”

Nàng , đôi mắt như gợn sóng.

Hắn nàng, thở khựng .

“Ngươi đang thử trẫm ?”

“Thần nữ nào dám.”

Ánh họ chạm . Giữa sương hương, một lặng dài như thế kỷ.

Một cơn gió thổi qua, tàn hương lay động.

Dương Tường khẽ:

“Ngươi , mùi hương khiến trẫm nhớ đến ai ?”

“Người đó chắc hẳn từng khiến bệ hạ khó quên.”

“Nàng … từng phản trẫm.”

Một thoáng, môi Bội Tâm run nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn bình thản.

“Phản , e chỉ trời .”

Dương Tường sâu mắt nàng. Trong đôi mắt đó, thấy – cô độc, hoang mang, lẫn khát vọng ai đó chạm tim.

“Ngươi thật giống nàng .”

“Giống?”

“Không chỉ dung mạo, mà là cách . Như thể thấy rõ cả tâm can họ.”

Bội Tâm nhẹ cúi đầu, giấu nụ lạnh.

“Nếu thần nữ thực sự thấu lòng , e thần nữ dám đến đây.”

Dương Tường khẽ bật , dậy, tiến gần.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước.

Không khí trong điện dày đến mức rõ cả tiếng tim đập.

“Bội Tâm, cho trẫm – ngươi là ai?”

“Một kẻ đến để khiến bệ hạ nhớ.”

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo, giọng như tiếng chuông giữa sương.

Trong khoảnh khắc đó, Dương Tường cảm giác thời gian dừng . Hắn đưa tay, định chạm má nàng, nhưng Bội Tâm lùi nhẹ, áo lụa phất như khói.

“Đủ , bệ hạ. Hương ‘Tâm Hồi’ nên dùng quá lâu, kẻo ngửi sẽ còn phân biệt thật – giả – mộng – thực.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-11.html.]

Rồi nàng hành lễ, xoay rời .

Dương Tường lặng, mắt dõi theo bóng lưng tan hương khói.

Khi cửa điện khép , chợt nhận bàn tay vẫn run.

Tối hôm , Dương Tường triệu mật thám.

“Tra cho trẫm, tên Bội Tâm là ai, từ đến, thế thế nào.”

Bên ngoài, trăng mây che khuất, cung điện rơi tĩnh mịch.

Cũng đêm , ngoài thành, một đoàn lặng lẽ tiến Trường An. Dẫn đầu là một nam nhân khoác áo giáp sẫm – Dương Lâm.

Gió đêm thổi tung vạt áo, ánh mắt lạnh và kiên định.

“Người nữ thương nhân … bán hương giống hệt Lưu Bội?”

“Dạ, tướng quân. Có mùi hương từng dùng trong phủ Dương vương năm xưa.”

Dương Lâm nắm chặt dây cương.

“Lưu Bội… nếu là nàng, nhất định sẽ tìm .”

Ba ngày , Bội Tâm triệu cung.

Dương Tường còn hỏi han, chỉ bảo nàng đối diện, cùng uống .

Giữa hai , ai gì, chỉ tiếng nước chảy trong bình ngọc.

Hắn hỏi đột ngột:

“Ngươi tin định mệnh ?”

“Thần nữ chỉ tin điều chọn.”

“Nếu trẫm … trẫm chọn ngươi?”

Nàng mỉm , cúi đầu, giấu ánh phức tạp.

“Bệ hạ chọn, nhưng giữ là chuyện khác.”

Dương Tường bật , nhưng trong lòng dậy sóng.

Từ ngày gặp nàng, giấc ngủ của đầy mộng mị – mơ thấy sen rụng, m.á.u loang, và một tiếng gọi mơ hồ: “Tường, ngươi tin ?”

Bội Tâm , khẽ nghiêng đầu.

“Bệ hạ, sắc mặt .”

“Không . Có lẽ vì mùi hương của ngươi.”

“Nếu hương khiến say, thần nữ sẽ pha thứ khác – để tỉnh.”

“Không cần.” — Hắn cắt lời, ánh mắt như lửa. — “Trẫm say.”

Khi nàng rời cung, bầu trời nhuộm đỏ hoàng hôn.

Trong góc khuất, một lặng lẽ theo – Dương Lâm.

Ánh mắt sững khi thấy gương mặt nửa ẩn màn che .

“Lưu Bội…” — khẽ thốt, giọng nghẹn.

Bội Tâm dừng bước, như cảm thấy điều gì, nhưng đầu.

Nàng đang , nhưng lúc , nàng thể dừng.

Trò chơi mới chỉ bắt đầu.

Đêm. Trong phòng, Bội Tâm mở hộp hương mới.

Lá thư đặt bên trong, chỉ một dòng chữ run run:

“Ngươi còn sống – là phúc là họa?”

Nàng dòng chữ lâu, đó đốt nó .

Khói bay lên, tan đêm.

“Phúc họa…” — nàng thì thầm, “ sẽ tự quyết.”

Ngoài , trăng tròn, mây mờ.

Trong bóng tối, ba con – Bội Tâm, Dương Tường, Dương Lâm – đang dần siết chặt bằng sợi tơ ai cắt nổi.

Một tìm tình.

Một tìm .

Một tìm chính .

Còn phận – chỉ mới bắt đầu đan.

Loading...