Huyết Ảnh Hoàng Tâm - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-11-04 12:48:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió đêm thổi qua mái ngói Ngọc Lan Viện, mang theo hương hoa phảng phất. Ánh trăng lạc giữa tầng mây, rọi xuống sân lát đá loang lổ ánh bạc. Bội Tâm lặng cửa sổ, tấm áo choàng mỏng khẽ lay trong gió.

Từ ngày trở cung, nàng sống như một chiếc bóng. Cung nữ dám chuyện cùng, còn những lời đồn ngoài hành lang như d.a.o cứa: “Thần thất sủng …”.

Trong gương đồng, gương mặt nàng hằn những vết mỏi mệt. Đôi mắt vẫn sáng, nhưng còn ngây thơ như năm nào. “Bội Tâm,” nàng thì thầm, “ngươi giăng lưới để bắt ai? Là kẻ phản bội ngươi, chính bản ngươi?”

Bên ngoài, tiếng guốc ai khẽ gõ bậc đá. Một giọng quen thuộc vang lên, trầm và nhỏ:

— Đừng sợ, là .

Bội Tâm giật , . Dưới ánh trăng, đó, khoác áo choàng đen, tóc vương chút sương — Dương Lâm.

Hơi thở nàng khựng . Nhiều ngày nàng gặp . Họ từng là hai kẻ xa lạ, sợi dây thù hận nối bằng một mối ràng buộc khó gọi tên.

— Ngươi… dám đến đây? – nàng khẽ hỏi, giọng pha run rẩy.

— Vì sợ nếu đến, sẽ chẳng còn cơ hội gặp nàng nữa.

Dương Lâm bước đến gần. Giữa họ chỉ cách một ngắn, đủ để cảm nhận thở lẫn . Ngọn đèn dầu chập chờn, ánh sáng nhảy múa giữa hai khuôn mặt.

— Dương Tường đang nghi ngờ — , mắt dõi nàng — cho canh gác quanh viện, chỉ cần phát hiện một sai lầm, cả nàng và đều còn đường sống.

Bội Tâm nhạt:

— Chẳng ? Một mạng đổi một mạng.

— Nàng dễ ? — Giọng Dương Lâm khàn khàn, ánh như lửa. — Nếu chỉ là báo thù, vì đêm đó… nàng khi chạm ?

Nàng im lặng. Trái tim đập dồn dập. Trong đôi mắt đen sâu , nàng thấy chính — nhỏ bé, yếu đuối, và thật vẫn khát khao yêu.

Một lúc , nàng :

— Dương Lâm, đừng khiến chuyện khó hơn. Hận là hận, còn thương… là sai lầm.

Chàng khẽ , . Bàn tay siết trong vạt áo, như kìm nén điều gì.

Ngoài , gió bỗng mạnh hơn, cuốn theo cánh hoa rơi ngọn đèn dầu. Tàn lửa b.ắ.n lên, lóe sáng vụt tắt.

Khoảng lặng dài, chỉ còn tiếng tim đập.

Bội Tâm khẽ:

— Ngươi . Trước khi phát hiện.

Dương Lâm nhúc nhích.

— Nếu hôm nay , e rằng sẽ chẳng còn ngày mai để lời .

— Ngươi định gì?

Chàng bước đến, dừng nàng một bước, ánh mắt chất đầy xót xa:

— Ta đến để van xin nàng tha thứ. Ta chỉ nàng … dù nàng hận cả thế giới , vẫn kẻ nguyện dùng chính trái tim để che cho nàng một đêm yên giấc.

Hơi thở Bội Tâm nghẹn . Từng lời như kim châm vết thương cũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-12.html.]

Nàng khẽ đáp:

— Đừng những điều thể giữ lời.

— Ta giữ . Chỉ là… nàng dám tin thôi.

Cửa sổ bật mở, gió đêm tràn cuốn bay dải lụa bên mái tóc nàng. Dương Lâm đưa tay, khẽ giữ lấy. Khoảnh khắc đó, cả hai như quên mất thù hận, quên luôn rằng ngoài , hàng chục đôi mắt đang rình rập.

ánh sáng chớp lóe ngoài hành lang kéo họ trở . Tiếng bước chân vội vàng, tiếng hô nhỏ của cận vệ.

Bội Tâm hoảng hốt:

— Là ! Dương Lâm, mau !

Dương Lâm nắm tay nàng, ánh mắt quyết liệt:

— Ta để nàng ở một .

— Không! Nếu thấy chúng , thứ sẽ tan nát!

Chàng nàng thật lâu, buông tay.

— Hãy tin , sẽ . nếu hại nàng… thề, cả triều đình sẽ chìm trong máu.

Nói , Dương Lâm lao bóng tối. Cánh cửa khép, Dương Tường xuất hiện.

Ánh nến soi gương mặt : điềm tĩnh, nhưng đôi mắt lạnh như thép.

— Trễ thế , ai khỏi viện? – hỏi, giọng nhỏ nhưng sắc.

Bội Tâm cúi đầu, giấu đôi tay vẫn run trong tay áo.

— Là cung nữ, bẩm vương, sai lấy thuốc.

Dương Tường nhạt, bước gần, dùng ngón tay nâng cằm nàng:

— Nàng vẫn như xưa, nhưng dối trá hơn nhiều.

Tim nàng thắt . Mùi hương khiến nàng nghẹn thở — hương của kẻ từng đẩy nàng xuống vực khổ, hương của đêm phản bội năm nào.

— Nếu nàng phản , sẽ g.i.ế.c — , môi chạm khẽ bên tai nàng — mà sẽ để nàng sống… để thấy tất cả những kẻ nàng yêu thương c.h.ế.t dần mắt.

Hắn , bóng áo dài khuất màn đêm.

Còn nàng, tay nắm chặt chuỗi ngọc bên thắt lưng — món quà duy nhất Dương Lâm từng tặng.

Ngọn đèn tàn, sáp nhỏ giọt xuống mặt bàn. Bội Tâm ngẩng lên, ánh mắt rực sáng như lưỡi d.a.o mài bén.

— Nếu mệnh bắt quân cờ, sẽ là quân cờ cuối cùng khiến bàn cờ sụp đổ.

Bên ngoài, sấm rền báo mưa.

Một bông lan trắng rơi xuống nền gạch, cháy xém bên tàn lửa.

Và trong bóng tối, một lặng lẽ qua song cửa, khẽ thì thầm:

— Bội Tâm… đừng c.h.ế.t khi .

Loading...