Trời Tương Dạ từ sớm âm u. Những đám mây xám đè nặng lên cung điện, như sắp trút xuống cơn mưa nín nhịn từ bao lâu. Trong hậu điện, ngọn đèn lưu ly chập chờn lay động, phản chiếu gương mặt lạnh lẽo của Lưu Bội.
Nàng gương đồng, đôi tay vẫn mang vết thương kịp lành. Ánh sáng mờ soi lên cổ áo trắng, nơi vệt m.á.u khô còn rửa sạch. Hôm qua, nàng kéo giữa đại điện, ép quỳ giữa những lời dèm pha rằng nàng cấu kết với kẻ phản nghịch. Mà kẻ dẫn đầu buộc tội nàng — chính là Dương Lâm, từng ôm nàng trong mưa, hứa rằng sẽ bao giờ để nàng quỳ ai.
“Thì , lời thề của ngươi cũng dễ gãy như cành đào đầu hạ,” nàng khẽ , giọng lạc , nhưng ánh mắt sáng hơn bao giờ hết.
Cánh cửa khẽ mở.
Người bước là Thu Lan, cung nữ cận nhất. Cô hốt hoảng cúi :
“Tiểu chủ, vẫn nghỉ ? Ngoài trời sắp mưa lớn .”
Lưu Bội khẽ gật, mắt vẫn rời khỏi bóng trong gương.
“Thu Lan, ngươi tin... một là cứu tinh, là kẻ đẩy xuống vực ?”
Thu Lan khựng .
“Ý tiểu chủ là... Điện hạ?”
“Phải.”
Nàng dậy, kéo nhẹ tấm rèm. Gió lùa , hương mưa tanh nồng.
“Dương Lâm đổi. Hoặc lẽ, từng là nghĩ.”
Thu Lan định gì đó, nhưng một thị vệ áo đen bất ngờ bước .
“Hộ vệ Trường An xin diện kiến thần Lưu Bội. Có việc khẩn.”
Lưu Bội hiệu cho .
“Điện hạ trở về từ Bắc doanh. Trong tay mật tấu triều đình, nhờ nô tài chuyển cho .”
Hắn đặt xuống một ống trúc niêm phong. Nàng mở — bên trong là chỉ dụ của Hoàng thượng, lệnh bí mật giám sát Dương Lâm, vì nghi ngờ cấu kết với ngoại bang.
Mưa bắt đầu rơi.
Từng hạt như xuyên qua tấm rèm, rơi xuống vai áo nàng, lạnh đến tê .
Nàng ngẩng lên, mím môi. “Đây là lý do tay ? Là để che mắt thiên hạ?”
Trong khoảnh khắc , mảnh ký ức vụn vỡ ùa về: đêm cứu nàng khỏi ngục thất, lời thề cầu đá, ánh mắt khi “Ta tin nàng hơn cả chính .”
Vậy mà bây giờ, chính là đẩy nàng hiềm nghi.
Nàng siết chặt ống trúc, tiếng nắp gỗ vỡ đôi.
“Thu Lan, chuẩn xe. Ta gặp Dương Lâm.”
Giữa sân điện phủ mưa, Dương Lâm đang quỳ án thư, tay cầm bản tấu trình. Áo choàng ướt sũng, nhưng vẻ mặt vẫn trầm tĩnh. Khi Lưu Bội bước , tất cả ánh trong điện đều dồn về nàng.
“Thần , đến đây gì?” Một vị quan khẽ nhắc, nhưng ánh của nàng khiến im bặt.
Nàng thẳng tới , đối diện Dương Lâm.
“Ta đến hỏi Điện hạ... vì ?”
Hắn nàng, đôi mắt sâu như vực. Một lát , khẽ :
“Vì thể để nàng c.h.ế.t.”
“Không thể để c.h.ế.t, nên chôn sống giữa hiềm nghi?” Nàng nhạt. “Điện hạ, ngươi , sự tin tưởng của từng là thứ duy nhất ngươi cần cầu mà vẫn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-13.html.]
Dương Lâm đáp. Hắn bước đến gần, khẽ chỉ đủ nàng :
“Có những thứ, Bội Tâm ... giữ , đ.á.n.h đổi bằng cả danh dự.”
Nàng lùi nửa bước.
“Ngươi để tin ?”
Một tiếng sấm nổ vang, át câu trả lời. Trong khoảnh khắc , một tia sáng bạc lóe lên từ phía cột điện. Lưu Bội xoay , kịp kéo Dương Lâm sang một bên — mũi tên tẩm độc găm thẳng cột gỗ nơi .
“Thích khách!” tiếng thị vệ hô vang.
Cả đại điện hỗn loạn.
Bội Tâm nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Dương Lâm, thở dốc:
“Ngươi vẫn là bảo vệ ? Vậy giờ ai đang g.i.ế.c ngươi?”
Dương Lâm siết vai nàng, giọng thấp và lạnh:
“Không ai cũng g.i.ế.c . Có sống… để thấy nàng biến mất.”
Lưu Bội khựng . Trong mắt nàng, một nỗi sợ hãi mơ hồ trỗi dậy — vì mũi tên, mà vì ánh của khi câu đó. Có gì đó sụp đổ.
Trận mưa càng lúc càng nặng hạt. Giữa tiếng ồn ào, một phong thư nhỏ rơi từ ống tay áo Dương Lâm, ướt nhòe. Trên thư, dấu triện họ Dương, nhưng con dấu phụ khắc chữ “Tĩnh” — tên Dương Tĩnh, mà cả triều tin là c.h.ế.t.
Lưu Bội lặng .
“Dương Lâm... Ngươi đang giấu điều gì?”
Hắn nàng, đôi mắt đầu lộ vẻ đau đớn:
“Nếu , nàng sẽ bao giờ còn tin nữa.”
Nàng đáp khẽ, giọng run:
“Vậy càng .”
Gió cuốn tung bức thư. Trong ánh đèn mờ, dòng chữ hiện lên:
“Kế hoạch thành. Chỉ cần Bội Tâm ngã xuống, thiên hạ sẽ là của ngươi.”
Nàng tái mặt.
Mưa đổ xuống như xé tan thành Tương Dạ.
Trước mặt, Dương Lâm lời nào — chỉ khẽ cúi đầu.
Một tia chớp xé ngang trời. Trong khoảnh khắc ánh sáng , nàng thấy rõ đôi mắt – là yêu, là tội .
Bội Tâm lùi một bước.
“Thì ... ngươi chính là thế – từng thề sẽ hận đến c.h.ế.t.”
“Không,” Dương Lâm khẽ , bước lên, “ bao giờ . Ta chỉ ở bên nàng, dù trong vai kẻ tội đồ.”
Tiếng mưa rơi phủ lên lời , hòa tiếng thở nặng nề của hai .
Cung điện tối , chỉ còn ánh đèn hắt lên mặt hồ, soi hai bóng — một bước lùi, một bước tiến.
Trận mưa kéo dài suốt đêm.
Và kể từ đêm đó, Tương Dạ còn bình yên nữa.