Huyết Ảnh Hoàng Tâm - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-11-04 12:56:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mưa vẫn rơi, nặng hạt hơn đêm . Từng giọt như vung d.a.o lên mái ngói, dội xuống sân đá, vang lên tiếng lộp bộp rung cả ngôi cung điện cũ kỹ. Thành Tương Dạ chìm trong màn mưa trắng xóa, ánh sáng lờ mờ, và bầu khí nặng nề đến mức thở cũng thấy ngột ngạt.

Lưu Bội trong một gian phòng hẹp, gió lùa qua cửa sổ khiến tà áo bay phấp phới. Cơn mưa ngoài cuốn trôi thanh âm, chỉ còn tiếng thở hổn hển của nàng, hòa cùng nhịp tim dồn dập. Đêm qua, vụ ám sát trong điện vẫn còn in hằn trong ký ức nàng – mùi hương của sương, mùi đất ướt, ánh sáng chớp lóe của ngọn đèn dầu chập chờn. Và bóng dáng Dương Lâm, giờ biến mất.

Trong tay nàng là bản mật tấu rách một phần. Chữ triện Dương Tĩnh nhòe nhoẹt mưa, nhưng vẫn đủ để nàng nhận dấu vết bí mật: “Có điều gì đó lớn hơn, đang ẩn trong triều đình .” Nàng siết chặt tay, môi khẽ mím. “Nếu sống sót, bộ.”

Cung điện tối mù, nhưng đôi mắt Bội Tâm sáng rực như lưỡi dao. Nàng lặng lẽ qua hành lang, những viên gạch trơn trượt mưa. Mỗi bước đều thận trọng, nhạy bén, như một kẻ săn mồi. Không ai thấy nàng, nhưng nàng từng ánh mắt trong cung đều đang dõi theo.

Ngoài thành, bóng dáng Dương Lâm trốn trong rừng trúc ven sông. Mưa rơi xuyên qua tán lá, ướt đẫm vai áo choàng. Hắn tự nhủ: “Nếu nàng rơi tay kẻ thù, cả đời , còn cách cứu nàng nữa.” Dưới tay , bản mật thư nhặt từ hiện trường. Dòng chữ run rẩy:

“Nếu Bội Tâm còn sống, hãy dùng trí mà dò tìm… kẻ phản nghịch chỉ một.”

Hắn nhắm mắt, để mưa rửa sạch tấm mặt nặng nề. Trong lòng, giận thương. Giận vì kịp bảo vệ nàng, thương vì Bội Tâm vẫn đơn độc đối mặt với hiểm nguy.

Quay cung, Bội Tâm mở một căn phòng bí mật trong góc điện. Đây là nơi nàng từng nghiên cứu hương liệu và mật tấu, nhưng giờ trở thành phòng điều tra. Nàng trải các bản mật tấu mắt, nối các dấu vết bằng sợi chỉ đỏ. Mưa vẫn rơi, từng hạt nhỏ như nhấn nhịp từng mảnh thông tin.

“Dương Tường chỉ theo dõi Dương Lâm… mà còn giấu diếm cả Hoàng thượng.” Nàng khẽ lẩm bẩm. Trán nàng nhăn , từng chi tiết ghép thành bức tranh phức tạp: phản bội, quyền lực, âm mưu. Nàng hiểu rằng nếu một bước sai lầm, sẽ rơi cùng phận như Dương Lâm.

nàng sợ. Bội Tâm học cách giấu nỗi sợ, biến nó thành sức mạnh. Nàng nhấc chiếc đèn dầu, ánh sáng lay động chiếu lên gương mặt lạnh lùng. “Nếu g.i.ế.c g.i.ế.c, sẽ là kẻ g.i.ế.c ,” nàng thì thầm.

Một tiếng động nhẹ vang lên từ cửa phòng. Bội Tâm , nhãn quang lạnh như thép. Một cung nữ run rẩy đó, tay ôm một phong thư thấm mưa.

— Tiểu chủ, phong thư chuyển đến từ cánh cổng Bắc doanh.

Bội Tâm mở , nhanh:

“Lưu Bội, kẻ g.i.ế.c ngươi lộ diện. Tất cả chỉ là bước đầu của trò chơi. – D.T.”

Nàng nhíu mày. D.T.? Chữ ký tắt đó gợi nàng nghĩ đến Dương Tĩnh. Bí ẩn về trai tưởng c.h.ế.t của Dương Lâm hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-14.html.]

Ngay lúc đó, một cánh cửa bật mở, mưa rớt tung tóe khắp hành lang. Giọng Dương Tường vang lên, sắc lạnh:

— Bội Tâm, ngoài. Ngươi thể ở đây một trong đêm mưa.

Nàng nhạt, đôi mắt sắc như dao:

— Ngươi nghĩ sợ ?

Dương Tường bước tới gần, từng bước chậm rãi nhưng uy nghi, ánh mắt nhọn hoắt.

— Nếu khác g.i.ế.c ngươi, sẽ . nếu thấy nàng dính líu với Dương Lâm… nàng sẽ trả giá.

Bội Tâm khẽ nhếch môi:

— Giá đó, ngươi dám trả ?

Cả hai giữa mưa, ai nhường ai. Không gian căng như dây đàn, từng hạt mưa rơi như nhịp tim dồn dập.

Bên ngoài, một đợt gió mạnh thổi qua, thổi tung mảnh giấy rơi từ bản mật tấu của Bội Tâm. Một manh mối mới lộ : dấu vết của phe phản nghịch trong triều đang chuẩn một vụ lật đổ lớn. Nếu cẩn thận, cả thành Tương Dạ sẽ rơi tay kẻ thù.

Bội Tâm cúi nhặt mảnh giấy, ánh mắt lạnh lùng:

— Ta sẵn sàng.

Dương Tường thấy hành động đó, một tia nghi ngờ lóe lên trong mắt . Hắn còn chắc chắn Bội Tâm đang về phe ai, đang chơi một trò nguy hiểm mà cả hai gánh chịu.

Cơn mưa đêm càng lúc càng dữ dội, nước chảy nền đá thành dòng. Bội Tâm bước ngoài, tay cầm đèn dầu, ánh sáng chập chờn phản chiếu mặt nước. Cô đơn, nhưng hề yếu đuối. Trong lòng nàng, một quyết tâm hình thành: tìm Dương Lâm, vén màn bí mật, và sống sót qua đêm tối .

Từ bóng tối, một bóng khác lóe lên. Ánh mắt Bội Tâm chạm , trái tim nàng khựng . Không Dương Lâm, cũng Dương Tường. Một kẻ mới — đại diện cho âm mưu lớn hơn mà nàng lường tới — xuất hiện giữa cơn mưa.

Mưa tạt tung, ngọn đèn lung lay, và Lưu Bội rằng từ giây phút , mỗi bước đều là cuộc chơi sinh tử, và bí mật đều sẽ hé lộ.

Loading...