Huyết Ảnh Hoàng Tâm - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-11-04 13:02:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mưa từ đêm vẫn ngừng, cuốn trôi bụi đường, phủ lên những bậc đá cũ kỹ của Thành Tương Dạ. Từng hạt mưa nặng trĩu như tiếng trống dồn, vọng tai Bội Tâm, đ.á.n.h thức nhịp tim đang dồn dập.

bậc thang dẫn xuống bến sông, tay ôm chặt chiếc áo choàng ướt sũng, mắt dõi về phía cánh rừng trúc bên bờ. Dương Lâm biến mất đêm qua, để trong nàng một cảm giác đau, tức giận. Bội Tâm còn sợ hãi; trái tim nàng giờ rèn luyện giữa lửa và mưa, trở nên lạnh lùng nhưng sắc bén.

“Phải tìm khi kẻ khác chạm đến,” nàng thì thầm, giọng khàn khàn.

Những bóng xuất hiện tán trúc. Cơn mưa che giấu hầu hết hình dáng, nhưng Bội Tâm vẫn nhận dáng quen thuộc. Cô bước nhanh, chân chạm nước lạnh buốt, ánh mắt rời bóng Dương Lâm.

Đột nhiên, một tiếng khẽ vang lên từ lưng. Bội Tâm , thấy một cung nữ, mặt mày sợ hãi, tay run run đưa cho nàng một phong thư:

“Bội Tâm, còn ở nơi ngươi nghĩ. Hãy cẩn thận — tất cả chỉ là bẫy.”

Bội Tâm khẽ nhíu mày. Phong thư rõ ràng là dẫn dụ, nhưng nàng thời gian để nghi ngờ. Mưa tạt mặt, dòng chữ giấy nhòe nhưng vẫn . Bội Tâm nhấn mạnh: “Ta sẽ lừa… tìm .”

Phía bên , Dương Lâm đang trốn trong căn hầm rừng trúc. Ánh lửa nhỏ lập lòe tường, chiếu lên khuôn mặt đẫm mồ hôi và mưa. Hắn tự nhủ: “Nếu Bội Tâm đến muộn một bước, thứ sẽ tan biến. Ta thể để điều đó xảy .”

Một tiếng động ngoài hầm khiến nhíu mày. Một bóng thấp thoáng giữa mưa – Bội Tâm. Hắn kịp cử động, tim đập nhanh. “Người… đến.”

Bên ngoài, mưa như trút nước, cuốn theo thanh âm, chỉ còn tiếng bước chân của Bội Tâm lẫn tiếng thở của Dương Lâm. Khi hai chạm mặt, ánh mắt họ nhiều hơn lời .

Bội Tâm: “Tại ngươi trốn , bỏ một giữa hỗn mang?”

Dương Lâm: “Ta bảo vệ nàng… nhưng cũng phép để nàng tất cả sự thật.”

Khoảng cách giữa họ hẹp . Cơn mưa biến thứ xung quanh thành màn sương trắng, chỉ còn ánh mắt và tim họ hòa cùng nhịp mưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-15.html.]

Trong lúc họ đối mặt, một bóng dáng khác xuất hiện – phe phản nghịch trong triều, mặc áo đen, tấn công bất ngờ. Bội Tâm kịp lùi, nhưng nhờ ánh mắt sắc bén và bản năng sinh tồn, nàng né tránh, kéo Dương Lâm sang một bên.

“Chúng thể yên!” Dương Lâm thì thầm, ánh mắt quyết liệt.

Bội Tâm gật đầu. Trong khoảnh khắc, cả hai phối hợp như một đội, né tránh từng đòn tấn công, dùng môi trường – cành cây, bờ sông, mưa gió – lợi thế. Cả hai nhiều, nhưng trong ánh mắt hiểu : sống sót là mục tiêu duy nhất.

Tiếng gió rít, mưa nặng hạt, một đòn tấn công bất ngờ khiến Bội Tâm ngã nhào. Dương Lâm lao tới, nắm tay nàng, kéo khỏi nguy hiểm. Họ sát bên , thở gấp, mắt chạm trong mưa:

Bội Tâm: “Ngươi… suýt c.h.ế.t !”

Dương Lâm: “Nếu ngươi, cũng thể sống sót qua màn .”

Cảm giác lo sợ, gắn kết tràn ngập hai . Mưa rơi ướt cả mái tóc, ướt cả áo choàng, nhưng thể nhấn chìm cảm giác họ chia sẻ: tin tưởng và đồng hành cùng trong hiểm nguy.

Cơn mưa dần nặng hơn, và phe phản nghịch buộc lui . Bội Tâm và Dương Lâm theo bóng họ biến mất trong rừng, tim vẫn đập dồn.

Bội Tâm: “Ngươi nghĩ về mật thư? Có bọn họ đang dẫn dụ chúng ?”

Dương Lâm: “Chắc chắn… nhưng thể chần chừ. Mọi chuyện còn lớn hơn cả bọn họ. Bí mật về triều đình đang chờ chúng vén lên.”

Một tiếng sấm nổ vang bầu trời. Mưa tạt mạnh, gió rít qua rừng trúc. Cả hai im, lắng từng nhịp trái tim và nhịp điệu của cơn bão.

Bội Tâm: “Nếu là một , e rằng sống nổi.”

Dương Lâm: “ bây giờ, và nàng cùng .”

Ánh mắt họ chạm , sâu sắc, quyết liệt. Dưới màn mưa trắng xóa, hai con từng chia cắt giờ cạnh , cùng đối mặt với hiểm nguy.

Loading...