Màn đêm phủ kín Thành Tương Dạ, mưa vẫn nặng hạt, phủ lên những mái ngói rêu phong, tạo thành một tấm màn xám lạnh và ẩm ướt. Gió thổi qua các hành lang, mang theo hương sương và mùi đất ẩm, khiến thanh âm trở nên mơ hồ, như nhịp thở của cả cung điện.
Bội Tâm bờ thành, áo choàng ướt đẫm, mắt dõi theo ánh sáng le lói từ cửa Bắc doanh – nơi Dương Tường đang giám sát động tĩnh trong triều. Trong tay nàng, bản mật thư của Dương Tĩnh vẫn còn nhòe mực vì mưa, nhưng thông điệp thì rõ ràng: âm mưu lộ diện , và Dương Tường đang che giấu nhiều bí mật.
“Ta … tìm Dương Lâm, tìm sự thật,” nàng thì thầm, giọng lạnh nhưng quyết liệt. Nỗi sợ luyện qua những trận mưa đêm , giờ chỉ còn sự tập trung tuyệt đối.
Dương Lâm đang ẩn trong một tòa tháp bỏ hoang gần cổng thành. Ánh nến lập lòe tường, chiếu lên khuôn mặt đẫm mồ hôi và mưa. Hắn lắng từng tiếng động, từng giọt mưa rơi mái tôn, từng nhịp gió xào xạc trong rừng. Mỗi âm thanh đều thể là dấu hiệu của kẻ thù hoặc là bẫy dẫn dụ.
Khi Bội Tâm xuất hiện, nàng bước qua bóng tối như một con hạc trắng giữa màn mưa đêm. Dương Lâm khẽ nhíu mày: “Ngươi… sợ ?”
Bội Tâm đáp bằng ánh mắt sắc bén: “Ta còn thời gian cho sợ hãi. Chỉ còn sống sót và trả thù.”
Khoảng cách giữa hai rút ngắn. Trong ánh sáng mờ, họ nhận : sự gắn kết từ những trận mưa trở thành sức mạnh chung. Không còn lời thề, chỉ còn hành động và quyết tâm.
Ngay lúc đó, cánh cửa tháp rung lên, bóng áo đen xuất hiện. Phe phản nghịch trong triều cử lực lượng trinh sát theo dấu họ từ đêm . Bội Tâm nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Dương Lâm, lùi sát bóng tối, đôi mắt sắc như dao.
Dương Lâm: “Chúng khỏi đây theo đường bí mật.”
Bội Tâm: “Ta … theo .”
Nàng dẫn xuống một đường hầm hẹp, nước mưa tràn , chạm đến mắt cá chân. Từng bước đều thận trọng, nhưng tốc độ nhanh, uyển chuyển. Họ qua hành lang cũ, tránh ánh mắt canh gác, và ánh sáng lung lay của ngọn đèn dầu tường tạo thành những mảng sáng tối, như đ.á.n.h lừa kẻ thù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-16.html.]
Bên ngoài, Dương Tường giữa sân điện, đôi mắt nhíu . Hắn cảm nhận sự khác thường: “Bội Tâm… và Dương Lâm đang ở đó trong cung…” Một cơn gió lạnh thổi qua, nắm tay áo, suy nghĩ chiến lược. Hắn thể tùy tiện tay, nhưng cũng thể để họ thoát.
Trong hầm, Bội Tâm và Dương Lâm tìm thấy một cửa sổ nhỏ dẫn sân . Mưa vẫn rơi dồn dập, gió thổi từng đợt. Bội Tâm khẽ :
“Chúng tách … lạc một lúc, nhưng giữ liên lạc bằng tín hiệu.”
Dương Lâm: “Ngươi , sẽ che chắn phía .”
Khoảnh khắc , ánh mắt họ chạm , nỗi lo sợ mất, gắn kết, hằn sâu: tin tưởng tuyệt đối trong hiểm nguy.
Khi Bội Tâm lao sân , nàng nhận thấy bóng dáng kẻ mới xuất hiện trong chương – nhân vật bí ẩn phe phản nghịch, đang theo dõi từng động tác của họ. Nàng nao núng, tay nắm chặt kiếm nhỏ, bước như con mèo trong màn mưa. Từng bước nhẹ nhàng uyển chuyển, như đang khiêu vũ với cơn bão.
Dương Lâm từ phía lao tới, đ.á.n.h lạc hướng kẻ trinh sát, tạo trống cho Bội Tâm. Hai phối hợp nhịp nhàng, lời, chỉ hành động. Mưa rơi tầm tã, hòa với tiếng bước chân và nhịp thở hổn hển, tạo thành một khung cảnh căng thẳng nhưng đẽ đến kỳ lạ.
Cuối cùng, họ đến một khu vườn nhỏ, nơi nước mưa tràn qua lối đá, phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn dầu. Bội Tâm dừng , nhắm mắt, hít một dài. Hành trình nguy hiểm mới chỉ bắt đầu, nhưng , nàng còn đơn độc.
Dương Lâm tiến đến, đặt tay lên vai nàng:
“Ta sống sót đến đây… nhưng còn nhiều cạm bẫy phía . Nàng tin ?”
Bội Tâm thẳng mắt , ánh mắt cứng rắn, mềm mại: “Ta tin… nhưng chỉ tin sự thật của chính .”
Một tiếng sấm lớn nổ vang, mưa như trút xuống. Hai giữa sân, ánh mắt chạm , trái tim hòa cùng nhịp mưa. Cả hai : chỉ hợp lực, mới sống sót qua âm mưu khốc liệt .