Huyết Ảnh Hoàng Tâm - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-11-03 15:09:00
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cánh cửa phủ Dương mở trong đêm, một cỗ xe ngựa đen lặng lẽ lăn bánh, bánh xe nghiền qua nền đá lát, phát tiếng kẽo kẹt khô khốc.

Bên trong, Lưu Bội dựa vách xe, gương mặt tái nhợt, đôi tay siết chặt góc áo. Tấm mạng che mỏng tang mặt lay nhẹ theo gió, phản chiếu ánh trăng nhạt.

Dương Lâm đối diện, im lặng quan sát. Ánh mắt sâu thẳm, như mặt hồ tĩnh lặng nhưng ẩn chứa cơn sóng ngầm.

“Ngươi chứ?” – hỏi khẽ.

“Ta .” – nàng đáp, giọng nhỏ nhưng dứt khoát.

Trong lòng nàng, nỗi sợ vẫn kịp tan. Mỗi tiếng vó ngựa vang lên, nàng thấp thỏm, sợ rằng Dương Tường sẽ phát hiện. ánh mắt Dương Lâm vẫn bình thản, đôi khi nghiêng đầu ngoài như để trấn an nàng rằng: Đã qua . Không ai đuổi theo .

Khi xe dừng , mắt nàng là một phủ mới – Phủ Nam Uyển, nơi Dương Lâm ở riêng. Không tráng lệ bằng phủ của Dương Tường, nhưng tĩnh lặng, yên bình, hương gỗ trầm phảng phất khắp nơi.

“Ngươi sẽ tạm ở đây. Không ai phép nếu lệnh .” – Dương Lâm , giọng điềm đạm nhưng kiên định.

Lưu Bội quanh, cảm giác như đang ở một thế giới khác. Không tiếng nịnh bợ, bước chân giám sát, chỉ tiếng gió thổi qua vườn trúc và tiếng nước chảy róc rách.

Một phần trong nàng tin tưởng. phần khác vẫn lạnh lùng nhắc nhở: Đừng quên lý do ngươi ở đây. Ngươi phép yếu lòng.

Những ngày đầu trong phủ Nam Uyển trôi qua trong tĩnh lặng. Dương Lâm hiếm khi xuất hiện, chỉ sai đưa thuốc, thức ăn, và y phục. trong từng món nhỏ nhặt, nàng nhận sự quan tâm âm thầm: nước ấm hai mỗi ngày, thảo d.ư.ợ.c hạ sốt, y phục bằng lụa mỏng phù hợp thời tiết.

Một hôm, khi đang tưới hoa ngoài sân, nàng hai tỳ nữ xì xào:

“Nghe mà Đại công tử từng phế bỏ.”

“Ừ, mà Nhị công tử đưa về phủ. Ngươi nghĩ khi nào… là vì thương cảm?”

“Thương cảm ư? Ở nơi , chẳng ai gì mà mưu.”

Lưu Bội mím môi, tay siết chặt vòi nước. Nàng thể để khác thấy yếu đuối. Mọi ánh mắt, lời đồn, đều thể là bẫy.

Từ hôm đó, nàng bắt đầu quan sát. Học cách nét mặt , từng giọng , cách họ cúi đầu chào . Cung đấu chỉ trong hậu viện lớn – ngay cả nơi nhỏ bé cũng chẳng yên bình hơn bao nhiêu.

Đêm thứ năm, Dương Lâm đến thăm.

Hắn khoác áo đen, bước nhẹ như gió. Ánh đèn lồng chiếu lên gương mặt , sáng rõ mà dịu dàng.

“Ngươi khỏe hơn ?”

“Nhờ t.h.u.ố.c của ngài.” – nàng đáp, mắt dám thẳng.

Một thoáng im lặng, :

“Ta ép ngươi. nếu ngươi bằng lòng… sẽ danh chính ngôn thuận rước ngươi thần .”

Lưu Bội sững .

“Ngài… thật ?”

“Ừ.” – Dương Lâm khẽ gật. – “Ta ngươi từng chịu đủ khổ sở. Ta để ai chạm ngươi nữa. Không vì danh phận, chỉ vì bảo vệ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-2.html.]

Lưu Bội , trong lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ lẫm – pha trộn giữa nghi ngờ, xúc động và sợ hãi.

Hắn… thật sự khác với Dương Tường. liệu thể tin ?

Tin để phản bội ?

Không. Không thể. Ta tỉnh táo.

Nàng cúi đầu, đáp chậm rãi:

“Nếu ngài lòng… dám từ chối. … xin hãy để phục vụ đúng phận. Đừng vì mà chuốc thêm rắc rối.”

Dương Lâm nàng hồi lâu, khẽ mỉm :

“Được. hãy nhớ, ở nơi – ngươi nô lệ của ai, kể cả của .”

Hắn rời , để lưng là hương trầm ấm áp. Còn nàng, lặng giữa hiên, lòng rối bời. Mỗi lời đều chân thành đến mức khiến nàng sợ.

Những ngày tiếp theo, Lưu Bội bắt đầu tham dự việc quản lý hậu viện – theo lời Dương Lâm. Một vài tỳ nữ tỏ vẻ khinh thường, vài khác cố lấy lòng.

Một buổi chiều, khi nàng đang kiểm kho t.h.u.ố.c trong phòng dược, một hầu cũ của Dương Tường lén mang thư đến, bên ngoài phong kín bằng sáp đỏ.

“Phu nhân… Đại công tử gặp , một cuối.”

Lưu Bội mở thư, thấy bên trong chỉ bốn chữ:

“Ta vẫn nhớ ngươi.”

Nàng nắm chặt bức thư, khóe môi nhếch lên. Không vì xúc động – mà vì nụ lạnh lẽo, sắc như dao.

“Vẫn nhớ ? Tốt. Cứ nhớ , để càng đau.”

Đêm đó, nàng vườn. Ánh trăng phủ lên cành trúc, chiếu sáng khuôn mặt kiên nghị.

Dương Lâm bước đến từ phía , áo choàng nhẹ phất theo gió.

“Ngươi ngủ?”

“Không ngủ .” – nàng , mắt rời mặt trăng.

Hắn cạnh, im lặng một lúc khẽ :

“Có lẽ ngươi vẫn tin . chỉ cần ngươi ở đây, sẽ khiến ngươi còn lý do để sợ.”

Lưu Bội sang . Ánh mắt họ chạm – sâu, ấm, và mơ hồ như cơn mộng. Trong khoảnh khắc , nàng còn là giả, là thật.

Chỉ rằng, trái tim từng tan nát , đang đập – run rẩy, nhưng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Tường, ngươi từng yếu đuối. , sẽ khiến ngươi cúi đầu .

Và nếu dùng tình yêu để đạt điều đó… thì hãy chờ xem, ai là sẽ đau hơn.

Lưu Bội ngẩng đầu, hít sâu, để mặc gió đêm mang theo quyết tâm đang cháy bừng trong tim.

Loading...