Sương sớm còn phủ mỏng khắp Thành Tương Dạ, từng giọt mưa đêm qua vẫn vương mái ngói, hòa ánh sáng le lói từ những ngọn đèn dầu còn cháy sót. Không gian im ắng đến mức bất thường, như thể thành phố đang nín thở chờ đợi một biến cố.
Bội Tâm trong phòng nhỏ của hậu cung, tay siết chặt những tài liệu quan trọng lấy từ phòng Dương Tường. Trái tim nàng đập dồn dập – vì sợ hãi, mà vì rằng những gì sắp xảy sẽ đổi tất cả. Dương Lâm cạnh, ánh mắt nghiêm túc, cảnh giác trấn an.
Dương Lâm: “Người chắc chúng sẽ an khi trình bằng chứng với Hoàng thượng ?”
Bội Tâm: “Ta chắc. nếu , âm mưu sẽ tiếp tục và ai khác thể ngăn chặn.”
Họ rằng bước tiếp theo là một cuộc chiến tinh thần và chính trị – chỉ dựa sức mạnh mà còn trí tuệ và bản lĩnh.
Bên ngoài, Dương Tường phát hiện hành tung của hai . Hắn triệu tập phe phản nghịch, lệnh phong tỏa bộ hậu cung và các lối chính. “Ngươi nghĩ thể thoát , Bội Tâm?” giọng lạnh lùng vang khắp cung điện.
Bội Tâm và Dương Lâm lặng lẽ di chuyển qua hành lang bí mật, quan sát tìm đường tới điện chính. Mọi hành động chính xác tuyệt đối, bởi chỉ một sơ hở nhỏ cũng đủ để bại lộ. Ánh sáng từ đèn dầu nhấp nháy, phản chiếu từng bước , từng thở căng thẳng.
Bội Tâm: “Nếu phát hiện, chúng chia cắt. hãy nhớ, phối hợp nhịp nhàng, để mất bất kỳ cơ hội nào.”
Dương Lâm gật đầu: “Hiểu.”
Họ lặng lẽ tiến tới điện chính, nơi Hoàng thượng đang chuẩn duyệt triều. Bão trong lòng cung điện bắt đầu hình thành: phe phản nghịch đang mai phục khắp nơi, Dương Tường chuẩn thủ đoạn để đ.á.n.h lạc hướng.
Khi họ đặt chân tới cổng điện chính, Bội Tâm nín thở, ánh mắt lạnh như băng. Trong khoảnh khắc đó, nàng nhận : chỉ Dương Tường, mà cả những quan tưởng trung thành cũng thể là kẻ thù. Mọi thứ đều thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Dương Lâm thì thầm: “Giữ chặt tài liệu. Nếu phát hiện, còn đường lui.”
Bội Tâm: “Hiểu. Ta sẽ cách để Hoàng thượng thấy sự thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-20.html.]
Họ bước điện, ánh sáng ban mai phản chiếu những bức bình phong, khuôn mặt nghiêm nghị của Hoàng thượng, và những quan đang chờ. Không gian căng thẳng, từng thở đều trở nên nặng nề.
Bội Tâm quỳ Hoàng thượng, giọng đều đều nhưng sắc bén:
“Bệ hạ, thần xin trình bày bộ bằng chứng về âm mưu của Dương Tường và phe phản nghịch. Nếu xử lý kịp thời, triều đình sẽ rơi hỗn loạn.”
Tiếng sấm ngoài trời vang nhẹ, như nhấn mạnh trọng trách trong khoảnh khắc . Hoàng thượng chằm chằm, ánh mắt nghi ngờ quan tâm. Dương Tường phía , cố gắng che giấu vẻ giận dữ nhưng khó thể giấu nỗi lo lắng.
Hoàng thượng: “Ngươi gì?” giọng trầm và uy quyền.
Bội Tâm giơ tài liệu lên, ánh mắt kiên định: “Bệ hạ, tất cả đều dấu triện và chứng cứ rõ ràng. Tất cả kế hoạch phản nghịch đều ghi chép, từ việc kiểm soát quan đến âm mưu hãm hại Lưu Bội và Dương Lâm.”
Một lúc im lặng, Hoàng thượng gật đầu, lệnh triệu tập quan đại thần để kiểm chứng. Phe phản nghịch bắt đầu xôn xao, Dương Tường lộ vẻ hoang mang đầu tiên.
Dương Lâm tiến đến bên Bội Tâm, thì thầm: “Ngươi … nhưng vẫn còn nguy cơ. Hắn sẽ từ bỏ dễ dàng.”
Bội Tâm nắm tay , ánh mắt lấp lánh quyết tâm: “Ta . hôm nay, chúng mở đường. Phần còn … sẽ từ từ trả thù.”
Trong khi Hoàng thượng và quan đại thần kiểm tra bằng chứng, Bội Tâm và Dương Lâm bên cạnh, mắt rời Dương Tường. Mỗi chuyển động, mỗi ánh mắt của đều quan sát kỹ lưỡng. Phe phản nghịch trong triều bắt đầu lộ dấu hiệu hoang mang, dần mất thế thượng phong.
Bội Tâm, thầm nhủ: “Âm mưu của sẽ lật tẩy… nhưng cũng chỉ là bước đầu. Chặng đường còn dài, và còn nhiều nguy hiểm phía .”
Dương Lâm đặt tay lên vai nàng, ánh mắt lo lắng ấm áp:
“Ta sẽ cùng nàng đến cùng. Không gì thể chia rẽ và nàng.”
Khoảnh khắc , trong ánh sáng mờ của điện, mưa ngừng rơi, nhưng trái tim họ vẫn hòa cùng nhịp thở căng thẳng, chiến thắng chuẩn cho những bước tiếp theo.