Sương mù đặc quánh bao phủ Thành Tương Dạ sáng sớm, khiến tòa điện, hành lang, và sân trong trở nên mờ ảo như một bức tranh thủy mặc. Không gian tưởng chừng tĩnh lặng nhưng thực đang chực chờ một cơn bão hỗn loạn – bão quyền lực, bão trả thù, và bão cảm xúc. Bội Tâm trong bóng tối của hậu cung, tay vẫn siết chặt tài liệu quan trọng – những bằng chứng khiến Dương Tường, kẻ gây đau khổ cho nàng suốt bao năm, trả giá.
Dương Lâm bên cạnh, đôi mắt sắc bén quan sát ngóc ngách, tay đặt nhẹ hông kiếm. Hắn và Bội Tâm cần lời, ánh mắt đủ : còn đường lui, chỉ còn tiến lên và kết thúc tất cả.
Bội Tâm thì thầm: “Hôm nay… chỉ là chiến thắng, mà là sự trả thù diện.”
Dương Lâm: “Ta sát cánh cùng nàng, ai cản nổi.”
Hậu cung yên lặng đến mức tiếng bước chân của họ vang vọng từng nhịp nền đá. giác quan của Bội Tâm đều căng như dây cung, bởi nàng : Dương Tường sẽ từ bỏ, sẽ dùng thủ đoạn cuối cùng.
Khi họ tiến đến điện chính, ánh mắt Bội Tâm dừng ở Dương Tường – đó, vẻ mặt giận dữ nhưng hiện lên rõ sự tuyệt vọng. Hắn nhận rằng quyền lực, âm mưu và mạng lưới phe cánh mà xây dựng bấy lâu nay đang sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
Dương Tường: “Ngươi… Bội Tâm… thể…?”
Bội Tâm bước tới, giọng lạnh lùng: “Hôm nay, ngươi sẽ trả giá cho tất cả những đau khổ mà ngươi gieo rắc.”
Các quan xung quanh bắt đầu xôn xao, nhận trận quyết đấu chỉ là cá nhân, mà còn liên quan đến bộ triều đình.
Bội Tâm giơ tài liệu bằng chứng lên, từng chi tiết từ việc thao túng quan đến hãm hại nàng và Dương Lâm, tất cả đều rõ ràng. Dương Tường giãy giụa, cố gắng biện hộ, nhưng còn chỗ trốn.
Bội Tâm: “Mọi âm mưu của ngươi lật tẩy. Không ai thể che giấu sự thật.”
Dương Tường trút giận lên những sát thủ xung quanh, nhưng từng bước của đều Bội Tâm và Dương Lâm kiểm soát. Họ dùng chiến thuật, trí tuệ và nhạy bén để buộc lộ sơ hở.
Đêm xuống, hậu cung trở nên hỗn loạn. Bội Tâm điều khiển trận chiến như một chiến binh kiệt xuất, từng cử động đều chính xác, uyển chuyển nhưng khoan nhượng. Dương Lâm bên, bảo vệ nàng và chặn đường thoát của kẻ thù.
Bội Tâm: “Hãy kỹ, bằng chứng đều trong tay Hoàng thượng. Không ai thể chối cãi.”
Dương Lâm: “Ta sẽ luôn sát cánh cùng nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-27.html.]
Họ phối hợp như một cặp đôi hảo, đ.á.n.h dẫn dụ phe cánh Dương Tường rơi bẫy, để từng kẻ tự lộ yếu điểm.
Khi trận chiến đạt cao trào, Dương Tường nhận rằng mất bộ quyền lực và uy thế. Những kế hoạch mà tự tin sẽ giúp thao túng triều đình giờ chỉ còn là tro tàn. Hắn gầm gừ, giận dữ nhưng vô vọng:
Dương Tường: “Ngươi… ngươi thể thắng… thể…”
Bội Tâm tiến đến gần, ánh mắt như d.a.o cắt:
“Ngươi tưởng đ.á.n.h đập, dối trá và hãm hại thần sẽ giúp ngươi sống yên? Không… hôm nay, kẻ phản bội sẽ trả giá.”
Hắn run lên, rằng còn cơ hội nào để thoát. Hắn cô cô lập , còn nơi trốn tránh nhờ cậy.
Bội Tâm tiếp tục tiến, kết hợp Dương Lâm để vô hiệu hóa phe cánh Dương Tường. Họ chỉ đ.á.n.h bại về thể chất mà còn vạch trần sự nham hiểm triều đình, khiến tất cả quan đều kinh ngạc và nể phục.
Bội Tâm: “Nhìn ! Mọi bằng chứng đều rõ ràng. Không còn chỗ nào để ngươi trốn tránh.”
Các quan bắt đầu kiểm tra tài liệu, ánh mắt nghiêm nghị nể phục. Dương Tường thất vọng, từng phe cánh bắt giữ, rằng thứ xây dựng sụp đổ .
Khi tất cả định, Bội Tâm và Dương Lâm bên Hoàng thượng. Trái tim họ vẫn đập mạnh nhưng đầy ấm áp và chiến thắng.
Dương Lâm: “Chúng mở đường… nhưng vẫn còn nhiều việc phía .”
Bội Tâm: “Hôm nay, chúng trả thù và giành quyền lực. cuộc sống vẫn còn dài… chúng tiếp tục bảo vệ những gì thuộc về .”
Ánh sáng bình minh chiếu xuyên qua cửa sổ điện chính, rọi xuống nền đá, phản chiếu ánh mắt kiên định của Bội Tâm. Lần , nàng còn sợ hãi, còn yếu đuối. Mọi đau khổ, nhục nhã và âm mưu đều trả giá. Nàng thẳng, ánh mắt kiên định, tay siết chặt Dương Lâm – luôn sát cánh, bảo vệ và yêu thương nàng.
Bội Tâm: “Âm mưu sụp đổ… nhưng tình yêu và niềm tin vẫn còn vẹn nguyên.”
Dương Lâm: “Ta sẽ luôn ở bên nàng, rời.”