Đêm đen phủ lên Thành Tương Dạ, chỉ còn ánh trăng bạc chiếu rọi qua các mái ngói, tạo nên những vệt sáng lung linh sân điện. Bội Tâm bậc thang, lặng tòa điện cổ kính nhưng đầy nguy hiểm, nơi những âm mưu chồng chất biến nó thành bẫy khổng lồ. Trái tim nàng vẫn đập mạnh, chỉ vì sợ hãi, mà còn vì cơn giận dữ bùng cháy bao năm phản bội và nhục nhã.
Dương Lâm cạnh, ánh mắt sắc lạnh. Hắn từng bóng dáng trong bóng tối, sẵn sàng tấn công nếu nguy cơ bất ngờ. Không lời nào cần , ánh mắt họ trao bộ sự đồng lòng: , họ sẽ dập tắt bộ âm mưu của Dương Tường một và mãi mãi.
Bên trong điện chính, Dương Tường đang họp kín với một quan và tướng lĩnh trung thành. Hắn nhận thấy bất an trong cung: những kẻ mới hôm còn trung thành giờ lộ vẻ lo sợ, những âm mưu bí mật của nguy cơ lật tẩy. Trong lòng , cơn giận và tuyệt vọng đan xen, từng giọt mồ hôi lấm tấm trán.
Dương Tường thầm nghĩ: “Bội Tâm… nàng trở . , chỉ là chiến đấu, mà là trả thù… và nàng sẽ tha cho .”
Hắn nhanh chóng lệnh cho những tay sát thủ tinh nhuệ bố trí khắp hậu cung, chuẩn bẫy mới, đ.á.n.h lạc hướng và trừng phạt Bội Tâm cùng Dương Lâm. Một trận chiến sống còn đang chờ phía .
Bội Tâm bước hành lang, mắt quan sát từng chi tiết: tường, cột, sàn nhà, từng khe hở, từng bóng tối. Nàng rằng bước đều chính xác, một sai sót nhỏ cũng thể c.h.ế.t.
Dương Lâm nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng:
“Hôm nay… còn đường lui.”
Bội Tâm nắm tay : “Ta . đau khổ sẽ trả giá.”
Khi họ tiếp cận sân chính, những âm thanh nặng nề vang lên – bẫy kích hoạt. Sàn đá rung lên, các hố sâu mở bất ngờ. Bội Tâm và Dương Lâm nhảy lên từng bậc, né tránh đòn tấn công từ bóng tối. Từng bước , từng nhịp tim đều căng thẳng đến tột độ.
Bỗng một luồng kiếm sáng vụt qua, chạm nhẹ vai Bội Tâm. Nàng phản xạ, tránh nhưng cảm nhận rõ rệt sức mạnh và tốc độ của kẻ đối thủ. Không chần chừ, nàng , nhắm bóng dáng kẻ tấn công: một sát thủ tinh nhuệ mà Dương Tường cử đến.
Bội Tâm thì thầm: “Một… hai… giờ là lúc kết liễu âm mưu.”
Với nhịp điệu nhanh, nàng dùng chính đòn đ.á.n.h của đ.á.n.h bật kẻ tấn công bẫy bên hông, khiến bất tỉnh. Dương Lâm tiến tới, quét sạch những kẻ còn bằng kiếm, bảo vệ Bội Tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-28.html.]
Một lúc , họ đến gần phòng chính nơi Dương Tường đang chờ. Ánh sáng từ đèn dầu tạo nên bóng dài tường, hòa cùng bóng hai họ, uyển chuyển nguy hiểm.
Dương Tường bước , gương mặt hiện rõ sự giận dữ và hoang mang. Hắn nhận , Bội Tâm còn là cô gái yếu đuối ngày xưa, mà là một chiến binh đầy quyền lực, rèn luyện bởi nỗi đau và cơn giận khôn nguôi.
Dương Tường hét lên: “Ngươi… dám bước đến đây? Ngươi sẽ c.h.ế.t!”
Bội Tâm đáp, giọng lạnh như thép: “Hôm nay… ngươi sẽ thấy thế nào là trả giá cho sự phản bội.”
Họ lao đối đầu, nhưng bằng sức mạnh bạo lực đơn thuần. Bội Tâm sử dụng chiến thuật, trí tuệ và nhạy bén, phối hợp với Dương Lâm để dẫn dụ Dương Tường bẫy mà chuẩn cho khác.
Khi Dương Tường nhận , thứ quá muộn. Bẫy kích hoạt, thể thoát. Bội Tâm bước tới, ánh mắt như lửa thiêu đốt:
“Hôm nay, âm mưu và nham hiểm của ngươi sẽ dập tắt.”
Dương Tường tuyệt vọng, nhưng vẫn cố gắng chống trả. Một trận chiến dữ dội nổ , ánh kiếm lóe sáng, tiếng va chạm vang rền khắp điện. Mỗi nhịp, mỗi cử chỉ đều tính toán tỉ mỉ, ai chịu nhường ai.
Bội Tâm: “Ngươi gieo đau khổ quá lâu. Giờ là lúc trả giá!”
Dương Lâm: “Ta sẽ bảo vệ nàng đến cùng!”
Cuối cùng, khi Dương Tường gục xuống đòn quyết định, bộ âm mưu của sụp đổ . Các quan chứng kiến cảnh tượng đều sững sờ, kinh ngạc nể phục Bội Tâm. Hắn còn đường lui, quyền lực và uy thế đều tan thành tro bụi.
Bội Tâm thẳng, tay vẫn siết chặt Dương Lâm. Trái tim nàng bình yên, bùng cháy – hòa quyện giữa chiến thắng, trả thù và tình yêu.
Bội Tâm thì thầm: “Ta quyết bảo vệ tất cả, bảo vệ tình yêu, bảo vệ danh dự. Chàng...đừng bỏ rơi nhé, cả kiếp chịu nhiều uất hận...”
Dương Lâm nắm tay nàng: “Ta sẽ luôn ở bên nàng, dù mai đây âm dương cách biệt, cũng tìm cách về bên . Ta thề nàng đau lòng thêm bất cứ nào nữa"