Buổi sáng đầu tiên với danh phận mới, Lưu Bội đón Tịch Uyển – khu nhà riêng của thần trong phủ Dương Lâm.
Tịch Uyển xa hoa như hậu viện của Dương Tường, nhưng tinh tế, mỗi chi tiết đều mang dấu ấn bày trí: nhã nhặn, khiêm tốn nhưng thiếu quyền lực.
Nàng bước qua cổng, mùi trầm hương lan khắp, gợi cảm giác bình yên mà cũng khiến cảnh giác.
Từ nay, nàng là “thần Lưu thị”, còn là vợ ruồng bỏ của Đại công tử, mà là phụ nữ “ Nhị công tử sủng ái”.
Buổi lễ nhận danh phận diễn kín đáo. Không trống kèn, hạ lệnh triều đình, chỉ là vài nghi thức trong phủ.
Dương Lâm bên, dáng cao, ánh mắt bình thản, khi nâng ly rượu cúng tổ tiên, giọng vang trầm:
“Từ nay, Lưu thị là của phủ Nam Uyển. Ai dám thất lễ, xử theo gia quy.”
Câu đơn giản, nhưng khiến những kẻ quanh đó cúi đầu rạp xuống.
Lưu Bội bên cạnh, môi khẽ mím, tim đập dồn dập.
Người đàn ông … nhiều, nhưng mỗi lời đều sức nặng.
Cảm giác an – điều nàng tưởng vĩnh viễn mất – bỗng chốc trở . cùng với nó, là nỗi sợ mơ hồ rằng bản sẽ yếu lòng.
Đêm đầu tiên
Khi khách khứa rời, Tịch Uyển chìm yên ả.
Dương Lâm bước phòng, y phục đơn giản, tay cầm chén khói nhẹ.
“Ngươi vẫn quen nơi ?” – hỏi.
“Không… chỉ thấy lạ.” – nàng đáp, giọng nhỏ.
“Vì ?”
“Vì… ngờ ai đó đối xử tử tế đến .”
Dương Lâm khẽ , một nụ hiếm hoi:
“Ngươi xứng đáng. Người đáng đối xử bằng lòng nhân, chứ bằng roi vọt.”
Hắn đặt chén mặt nàng, ánh dịu :
“Ta ngươi vẫn tin . lẽ thời gian sẽ khiến ngươi hiểu… giống .”
Trái tim Lưu Bội khẽ run. Hơi tỏa lên, mùi nhài thanh nhẹ như mơn man ký ức cũ.
Nàng cúi đầu, khẽ:
“Nếu ngài thật lòng… sẽ ghi nhớ.”
Làn sóng ngầm trong phủ
Vài ngày , khí trong phủ Nam Uyển bắt đầu đổi.
Các tiểu , tỳ nữ, thậm chí cả quản gia đều tỏ dè chừng với Lưu Bội.
Một vài nàng bằng ánh mắt ghen ghét, vài khác khúm núm nịnh bợ.
Chiều hôm , trong khi nàng đang dạy hầu nhỏ sắp xếp hoa trong đình, một cô tỳ nữ khác – Hương Nhi – mang khay tới.
“Phu nhân, ngài dùng.”
Lưu Bội khẽ . Ly đục, hương lạ.
Nàng mỉm , đón lấy, nhưng uống. Chỉ đặt xuống và nhẹ:
“Ngươi hãy uống , để xem pha đúng vị .”
Hương Nhi tái mặt, run rẩy.
“Phu nhân… nô tỳ dám…”
“Vì dám? Chẳng ngươi pha đó ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-3.html.]
Không khí trong đình đột ngột lạnh . Một tỳ nữ khác vội quỳ xuống, run rẩy:
“Phu nhân tha tội! Là do… là do nô tỳ ép!”
“Ép?” – Lưu Bội hỏi, giọng vẫn bình thản. – “Ai?”
“Là… là tiểu phu nhân Mẫn thị, cũ của Đại công tử.”
Căn phòng lặng .
Mẫn thị – một trong những “ cũ” từng theo Dương Tường, giờ ẩn trong phủ Dương Lâm với danh nghĩa “chăm sóc mẫu ”.
Hóa bàn tay cũ vẫn chịu buông.
Lưu Bội mỉm , nụ mảnh như lưỡi dao.
“Được . Coi như hiểu.”
Lời cảnh báo trong đêm
Tối hôm đó, khi Dương Lâm về, nàng vẫn bên bàn, y phục giản dị, nhưng ánh mắt sáng lạ.
“Ngươi mệt ?” – hỏi.
“Không. Chỉ nghĩ xem, trong phủ ngài… ai là trung thành, ai là kẻ hai mặt.”
Dương Lâm cau mày:
“Đã chuyện gì?”
“Chỉ là tỳ nữ pha nhầm thôi.” – nàng đáp nhẹ, ngẩng đầu – “Ngài tin chứ?”
Hắn gật. “Ta luôn tin ngươi.”
“Vậy thì… hãy để lo phần hậu viện. Nếu ai dám động phủ của Nhị công tử, sẽ khiến họ nhớ cả đời.”
Dương Lâm nàng thật lâu, khẽ:
“Ta tưởng ngươi sống bình yên.”
“Không. Ta chỉ sống cho ai dám giẫm lên nữa.”
Giọng nàng lạnh nhưng đầy khí phách. Trong khoảnh khắc , thấy nơi nàng ánh sáng của một chiến nữ từng vùi dập, nay đang hồi sinh.
Bức mật thư
Đêm hôm đó, khi nàng áo chuẩn nghỉ, một cơn gió thổi , cuốn tờ giấy nhỏ qua khung cửa.
Nàng nhặt lên.
Trên giấy, chỉ vỏn vẹn hai dòng:
“Kẻ thù của ngươi chỉ là Dương Tường.
Có trong phủ mạng ngươi hơn .”
Chữ nghiêng, mực nhạt, ký tên.
Lưu Bội chằm chằm dòng chữ, lòng chấn động.
Phía ngoài, tiếng mưa bắt đầu rơi, hòa cùng tiếng gió thổi qua hiên, như báo hiệu một cơn giông mới đang đến.
Nàng cất tờ giấy tay áo, siết chặt.
“Nếu mệnh thử … sẽ để nó thắng thêm nào nữa.”
Trong bóng tối, ánh đèn trong phòng nàng vẫn sáng suốt đêm.
Và ở hành lang phía xa, một đàn ông khoác áo choàng đen – Dương Lâm – lặng, ánh mắt khó đoán.
Không ai , liệu thấy tờ giấy đó…
Hay chính là gửi.