Huyết Ảnh Hoàng Tâm - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-11-03 15:28:33
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm, trời phủ một tầng sương dày, ánh nắng mờ như tấm lụa bạc.

Từ khi trở thành “thần ”, Lưu Bội ít khi rời Tịch Uyển, nhưng sáng nay nàng đích khỏi cổng phụ.

Một lý do đơn giản: tò mò.

Tờ mật thư đêm vẫn trong tay áo, từng nét chữ như rạch tâm trí nàng:

“Kẻ thù của ngươi chỉ là Dương Tường.”

Vậy còn ai?

Trong phủ Nam Uyển, ngoài tỳ nữ và quản gia, còn mấy vị tín của Dương Lâm – ai dám chạm đến mạng nàng, nếu lệnh từ quyền hơn ?

Nàng bước qua hành lang lát gạch xanh, tiếng guốc khẽ vang lên, hòa mùi trầm vẫn còn vương.

Trước mắt là kho tư liệu – nơi lưu giữ sổ sách giao dịch, lễ vật, thư tấu gửi qua giữa hai phủ. Một nơi mà, nếu khéo léo, thể thấy mặt thật của .

Lưu Bội cẩn thận lách , giả vờ kiểm tra chi tiêu như lời dặn của Dương Lâm.

Giữa hàng chồng sổ cũ, nàng nhận một tấm bản đồ gấp gọn, phủ lớp bụi mỏng.

Trên bản đồ đóng dấu Hổ phù quân vụ, loại ấn chỉ dành cho tướng lĩnh triều đình.

Giữa rừng ký hiệu, nàng dòng chữ nhỏ:

“Tuyến vận lương – Tường Châu tháng Ba.”

Trái tim nàng chấn động.

Tường Châu là biên giới phía Bắc – nơi Dương Tường từng điều vụ án triều chính năm .

Thế mà lệnh vận lương mang ấn của Dương Lâm.

Hai đang cùng mưu tính điều gì?

Hay… một đang lợi dụng ?

Bàn tay nàng run nhẹ, nhưng ánh mắt dần lạnh như băng.

Buổi trưa, Dương Lâm trở về.

Nàng cất bản đồ, tỏ vẻ như gì xảy .

Hắn thấy nàng đang sách hiên, gió thổi hất nhẹ tóc, ánh nắng lấp lánh gương mặt thanh thoát.

“Ngươi thức sớm quá.” – , giọng ấm.

“Ta quen với nề nếp phủ Ngài.” – nàng đáp khẽ, mỉm .

Hắn xuống cạnh, đặt một hộp gỗ nhỏ lên bàn.

“Trong là lược ngọc. Là của mẫu để . Nàng bảo, nào trong nhà giữ lòng , xứng đáng dùng.”

Nàng khẽ mở hộp. Chiếc lược khắc hoa mai, mùi gỗ đàn hương thoảng nhẹ.

“Cảm ơn Ngài.” – giọng nàng mềm mại, nhưng trong lòng, một câu hỏi xoáy sâu:

Tại một che giấu nhiều bí mật như đối xử đến thế?

Là thật lòng, chỉ để ru ngủ?

Đêm, sương dày hơn.

Lưu Bội lặng lẽ khoác áo choàng, rời Tịch Uyển, theo đường mòn hậu viện cũ nơi từng khóa kín.

Nơi đây vắng lặng, chỉ còn tiếng dế và mùi ẩm mục của tường rêu.

Giữa sân, nàng thấy một cửa đá nửa chìm nửa nổi.

Cẩn thận nâng tấm nắp, đất lạnh bốc lên.

Dưới đó là một lối hầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-4.html.]

Ngọn đèn dầu nhỏ hắt ánh sáng yếu ớt.

Trong hầm, xếp la liệt những hòm gỗ khắc dấu triều đình – cùng loại với bản đồ vận lương.

Nàng mở một hòm, mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g xộc , kèm theo cuộn giấy ghi mật khẩu quân lương.

Mắt nàng mở to.

“Dương Lâm… ngươi giấu quân khí trong phủ?”

Một tiếng động khẽ vang lên lưng.

Nàng phắt .

Dương Lâm ở cửa hầm, áo choàng đen thấm sương, ánh mắt tức giận, cũng ngạc nhiên.

“Ta ngày ngươi sẽ tìm .”

Lưu Bội lùi một bước, tay nắm chặt ngọn đèn.

“Ngài đang phản triều ?”

“Không.” – khẽ – “Ta chỉ để triều đình giao biên giới tay kẻ bán nước.”

“Ý ngài là… Dương Tường?”

“Phải.”

Khoảnh khắc , trong ánh sáng chập chờn, nàng thấy vẻ mệt mỏi nơi đôi mắt còn là đàn ông dịu dàng nàng , mà là một kẻ đang gánh trọng trách, cô độc giữa hai bờ chính – tà.

“Ngươi định gì khi ?” – hỏi, giọng trầm xuống.

Lưu Bội im lặng.

Nếu thật, nàng từng đến đây để tìm cách phá hủy – để Dương Tường mất chỗ dựa cuối cùng.

giờ, khi đang chống chính kẻ hủy hoại đời nàng…

Trả thù và cảm kích – hai thứ đó, cái nào mới đúng?

Nàng hít sâu, đáp chậm rãi:

“Ta… sẽ với ai. ngài nợ một lời giải thích.”

Dương Lâm khẽ gật, đôi mắt dịu .

“Ngươi sẽ . hết, hãy rời khỏi đây. Nếu của triều đình phát hiện, cả và ngươi đều mất mạng.”

Hắn nắm tay nàng, kéo lên khỏi hầm. Cái nắm mạnh, nhưng ấm.

Giây phút , tim nàng đập loạn, một cảm giác an pha lẫn hoang mang len .

Đêm , khi trong phòng, nàng ngủ nổi.

Tiếng mưa ngoài trời lách tách. Trong đầu nàng, gương mặt Dương Tường và Dương Lâm cứ hiện lên.

Một kẻ yêu, phản bội. Một kẻ cứu, nhưng che giấu.

Ta tin ai?

Lưu Bội siết chăn, khẽ nhắm mắt, môi mím thành đường thẳng.

Dù thế nào, nàng cũng thể đầu nữa.

Nếu trò chơi quyền lực bắt đầu, nàng sẽ đến cùng – và , là chủ động.

Trong bóng tối, ở đại sảnh phủ Nam Uyển, Dương Lâm trầm ngâm.

Bên cạnh là tấm bản đồ biên giới – bản khác với tấm nàng tìm thấy.

Trên đó, một dấu đỏ mới in: “Tường Châu – xuất binh kỳ hạn.”

Hắn nhắm mắt, khẽ thì thầm:

“Lưu Bội, nếu ngươi hết, liệu còn tin ?”

Loading...