Huyết Ảnh Hoàng Tâm - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-11-03 15:52:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm hôm , hoàng cung ngập trong mùi khói và máu. Cơn mưa đêm qua tắt, nhưng mặt đất vẫn còn vệt đỏ loang như kịp rửa sạch tội nghiệt của con .

Những hầu cúi đầu qua hành lang, ai dám một lời. Trong khí, chỉ còn sự im lặng đặc quánh — và nỗi sợ.

Trên bậc thềm điện Thừa Ân, m.á.u đông đen , lẫn với tro than và mảnh áo vàng vương vãi.

Dương Tường trong điện, sắc mặt tái nhợt, vai băng bó vết thương. Trước mặt , các quan đại thần đang quỳ, từng một run rẩy.

“Đêm qua phản nghịch trong cung. Trẫm hỏi — ai là ?”

Không ai dám trả lời.

Chỉ tiếng gió rít qua khung cửa, khiến rèm lay động.

Một thái giám run giọng:

“Bẩm… tin là do Thập vương điện hạ…”

“Câm miệng!” — Dương Tường quát, đập tay xuống bàn. Ly vỡ tan, nước nóng b.ắ.n tung tóe.

Hắn bật dậy, ánh mắt đỏ ngầu.

“Không ai nhắc đến tên ! Từ giờ, kẻ nào mở miệng đến Dương Lâm — xử trảm!”

Cả đại điện im phăng phắc. Hắn ngoài, nơi bầu trời u ám ánh nắng. Trong đôi mắt , sự phẫn nộ… và một nỗi sợ mơ hồ.

Bởi — Dương Lâm vẫn sống.

— Lưu Bội, từng yêu, giờ đây hóa thành mối nguy lớn nhất cho ngai vàng của .

Phía bên ngoài cung, nơi con đường dẫn hồ sen chặn, dấu vết chiến đấu vẫn còn: vết kiếm, mảnh áo, vệt máu. Một nhóm áo đen đang quỳ quanh một thể đang hấp hối.

“Chủ tử, nàng vẫn còn thở.”

Một giọng nữ vang lên, trầm lạnh: “Mang .”

Lưu Bội đặt lên cáng tre, gương mặt trắng bệch, tóc rối bết máu. Mũi tên gãy còn cắm ở sườn. Mỗi thở của nàng như kéo cả linh hồn khỏi thể xác.

“Đừng c.h.ế.t… Bội nương…” — một tên thị vệ trẻ run giọng.

Người nữ cầm đầu , ánh mắt như dao: “Nếu nàng c.h.ế.t, tất cả các ngươi cũng còn mạng .”

Họ biến mất rừng, chỉ để dấu bánh xe nhỏ in hằn bùn đất.

Trên con đường đó, một khác cũng đang tìm kiếm — Dương Lâm, m.á.u loang đỏ áo, vẫn gắng lê bước trong mưa. Mỗi thở là một nhát dao, nhưng vẫn , chỉ để tìm nàng.

“Lưu Bội… nàng sống…”

Khi Lưu Bội tỉnh dậy, xung quanh là mùi t.h.u.ố.c bắc nồng nặc. Trần nhà bằng gỗ tối, rèm trắng rủ xuống.

Cơ thể nàng nặng như đá. Cánh tay cố nhấc lên nhưng nổi. Mỗi thở khiến n.g.ự.c đau rát.

Một bóng bước tới — là một nữ nhân trung niên mặc áo xám, đôi mắt sâu thẳm, giọng điềm tĩnh:

“Tỉnh ?”

“Ta… đang ở ?”

“Bạch Linh trang.”

Cái tên khiến nàng sững.

Bạch Linh trang — nơi từng là chốn ẩn của những kẻ đào ngũ, sát thủ, triều đình truy nã. Không ai ngờ, nơi trở thành nơi nàng nương .

Người nữ nhân nhẹ giọng:

“Ngươi thương nặng, mất m.á.u nhiều. Ba ngày mới tỉnh. Nếu nhờ mang ngươi đến kịp, lẽ giờ chỉ còn là xác lạnh.”

“Người đó là ai?”

“Không tên. Chỉ dặn… ‘Nếu nàng sống, hãy rằng giữ lời.’”

Tim Lưu Bội run lên. Dương Lâm.

Hắn cứu nàng… nhưng giờ ở ?

Nàng cố gượng dậy, nhưng nữ nhân đè vai nàng xuống:

“Đừng động. Vết thương khép, mũi tên lấy , nhưng vẫn còn độc trong máu.”

“Độc?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-8.html.]

“Phải. Ám tiễn của hoàng cung tẩm kịch độc. Nếu linh d.ư.ợ.c giải, e rằng sống nổi qua đêm nay.”

Lưu Bội khẽ . Nụ yếu ớt, nhưng trong đôi mắt là ánh kiên cường.

“Ta c.h.ế.t một trong cung, giờ dù c.h.ế.t thêm nữa, cũng chẳng còn sợ.”

Người nữ nhân nàng chăm chú, hỏi nhỏ:

“Ngươi là ai, mà khiến hoàng cung rung chuyển chỉ vì một đêm?”

Lưu Bội im lặng lâu, đáp khẽ:

“Là một kẻ từng ngu ngốc yêu sai .”

Đêm xuống, nàng ngọn đèn leo lét. Trong cơn mê man, hình ảnh Dương Lâm hiện lên — đôi mắt tràn đầy máu, nụ hiền giữa biển lửa.

“Ta sẽ tìm nàng…”

Giọng văng vẳng như ảo ảnh.

Nàng mở mắt, giọt nước mắt rơi xuống gối.

Không, nàng thể yếu đuối nữa.

Nếu phận kéo nàng sống sót, thì mỗi thở từ nay chỉ để trả tất cả — m.á.u cho máu, nợ cho nợ.

Trong khi đó, ở kinh thành, triều đình hỗn loạn. Tin Dương Lâm phản nghịch lan khắp, dân gian bàn tán, quan chia phe. Một bên cho rằng Thập vương hãm hại, một bên cùng Lưu Bội mưu sát hoàng thượng.

Dương Tường ban lệnh truy nã cả hai.

Lệnh :

“Phản tặc Lưu Bội, Thập vương Dương Lâm, thông mưu mưu phản. Gặp ở — g.i.ế.c tại chỗ.”

Từ đó, m.á.u nhuộm đất kinh đô.

Ba ngày , một mặc áo choàng đen bước Bạch Linh trang. Lưu Bội khi thể dậy, tóc buộc gọn đầu.

Người gỡ mũ trùm — là một khuôn mặt quen thuộc.

Nàng thoáng khựng . “Ngươi…?”

Hắn cúi đầu: “Là . Được Thập vương sai tới.”

Trên tay là một phong thư, dính chút m.á.u khô.

Nàng mở . Nét chữ nghiêng, mạnh mẽ, từng hàng ngắn ngủn:

“Đừng về. Hãy sống.

Nếu kiếp , xin bình thường — để yêu nàng mà mang tội.”

Bàn tay nàng run, nước mắt rơi xuống mặt giấy. Mỗi chữ như lưỡi d.a.o khắc tim.

“Dương Lâm… ngươi điên …”

Người đưa thư cúi đầu: “Điện hạ trọng thương. Hiện ẩn ở biên giới. Hoàng thượng phái truy sát.”

Lưu Bội ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực.

“Ngươi thể dẫn ?”

“Không . Người căn dặn, nàng đây, đợi thời cơ.”

“Thời cơ gì?”

“Thời cơ lật đổ ngai vàng.”

Nàng im lặng. Rồi khẽ , nụ lạnh đến tận đáy linh hồn.

“Vậy sẽ chờ. khi thời cơ đến — kẻ đầu tiên gặp… chính là .”

Đêm , gió thổi mạnh qua rừng trúc trang viện. Lưu Bội bên cửa sổ, trăng treo lơ lửng.

Nàng tự cắt một lọn tóc, thả chậu nước. Tóc xoắn , tan trong làn nước trong veo.

Giọng nàng khẽ vang:

“Dương Tường… sẽ trả tất cả, cả đau lẫn yêu.”

Ánh trăng rọi xuống, gương mặt nàng còn yếu đuối. Chỉ còn sự tĩnh lặng của kẻ c.h.ế.t một — và hồi sinh với ngọn lửa trong tim.

Loading...