Huyết Ảnh Hoàng Tâm - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-11-03 16:09:35
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian ở Bạch Linh trang trôi qua chậm rãi, từng ngày như rỉ máu.

Lưu Bội liệt suốt hơn nửa tháng. Mỗi đêm, nàng mơ thấy lửa cháy rực trời cung Thừa Ân, tiếng kiếm chạm chan chát và tiếng Dương Lâm gọi tên nàng giữa mưa máu.

Nàng giật tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.

Trước mắt chỉ ánh đèn dầu leo lét và bức màn mỏng lay động trong gió.

“Ngươi gặp ác mộng ?” — giọng nữ trung niên áo xám vang lên, vẫn đều đều như mặt nước.

“Phải…” — Lưu Bội đáp, khẽ nhắm mắt.

“Vì một đàn ông mà mộng mị yên, đáng chăng?”

Lưu Bội im lặng hồi lâu, mỉm nhạt:

“Không. Vì một kẻ nợ, và một kẻ hận.”

Người nữ nhân nàng thật lâu, :

“Ta thể dạy ngươi cách biến nỗi hận thành sức mạnh.”

Từ ngày đó, Lưu Bội bắt đầu luyện tập sự chỉ dạy của vị nữ nhân trong trang đều gọi là Trang chủ Bạch Linh.

Nàng là cao thủ ẩn danh, giỏi độc dược, thông mưu kế, từng là ám vệ cho tiên hoàng nhưng ruồng bỏ.

Buổi sáng, Lưu Bội luyện nội công trong rừng trúc, đến tối học dùng độc, bào chế d.ư.ợ.c và ẩn khí.

Mỗi bàn tay run vì đau, Trang chủ chỉ thản nhiên :

“Đau là . Khi còn cảm giác, ngươi mới thế nào là mạnh.”

Ba tháng trôi qua, đôi mắt Lưu Bội còn ánh ngây dại, mà trở nên sắc lạnh. Da nàng nhợt, tay nàng trắng đến mức gần trong suốt, nhưng khi cử động ẩn chứa một khí thế khiến khác lùi bước.

, Trang chủ nàng nửa đùa nửa thật:

“Ngươi quá, như độc hoa. Người ngửi hương của ngươi, là yêu là c.h.ế.t.”

Lưu Bội chỉ đáp:

“Thế thì càng .”

Một chiều, tin dữ bay đến.

Người đưa tin từ biên giới mang theo một mảnh vải thấm m.á.u và một tín vật — ngọc bội của Thập vương Dương Lâm.

“Điện hạ… truy sát ở Hoàng Cốc. Không ai sống sót.”

Câu như đ.â.m xuyên tim nàng.

Lưu Bội c.h.ế.t lặng, một lời. Mãi mới hỏi khẽ:

“Có tìm thấy t.h.i t.h.ể ?”

“Không, thưa tiểu thư. Chỉ m.á.u và mảnh áo.”

Trang chủ nàng, ánh mắt nheo :

“Ngươi tin c.h.ế.t ?”

Lưu Bội khẽ lắc đầu.

“Không. Nếu dặn sống, sẽ c.h.ế.t .”

Từ hôm , nàng còn nữa.

Mỗi sáng thức dậy, nàng đều soi gương thật lâu, tự hỏi: Lưu Bội của ngày xưa còn gì?

Rồi nàng tự trả lời: Không còn gì cả.

Chỉ còn một linh hồn mang tên Bội Tâm, sinh từ tro tàn của quá khứ.

Một năm .

Tin tức từ kinh thành truyền đến: Dương Tường củng cố ngôi báu, lấy thêm ba phi tần mới, phong tước cho những kẻ từng phản nàng.

Hoàng hậu mới — con gái Tề Quốc Công — sủng ái vô song.

Lưu Bội xong, chỉ khẽ nhếch môi:

“Càng cao, ngã càng đau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-anh-hoang-tam/chuong-9.html.]

Nàng khoác áo đen, một hồ sen. Cánh sen cuối mùa tàn úa, nước hồ vẩn đục.

Trang chủ đến, đặt mặt nàng một rương nhỏ.

“Đây là giấy thông hành, lệnh bài thương hội và d.ư.ợ.c phấn phòng . Ngươi thật sự ?”

“Phải. Đã đến lúc về nơi c.h.ế.t — để sống .”

Trang chủ nàng lâu, gật đầu.

“Ngươi , nhớ ba điều. Một: đừng tin đàn ông. Hai: đừng động lòng. Ba: đừng quên mục đích.”

Lưu Bội mỉm .

“Ta chỉ thể nhớ hai điều đầu tiên. Còn điều thứ ba… bao giờ quên.”

Đoàn xe thương nhân từ Bạch Linh trang rời trong đêm, hướng về kinh thành.

Trên xe, Lưu Bội đội mũ trùm che mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng lạnh. Trong tay nàng là hộp gỗ nhỏ chứa viên ngọc bội của Dương Lâm — vật duy nhất nàng giữ từ đời cũ.

Nàng khẽ vuốt ngọc, thì thầm:

“Chờ , Dương Lâm. Dù ngươi còn sống c.h.ế.t, cũng sẽ khiến kẻ khiến ngươi chịu khổ trả giá.”

Con đường về Trường An trải dài trong gió. Năm xưa, nàng từng con đường — trong kiệu phượng rực rỡ, dâu hoàng gia, tưởng hạnh phúc nhất thiên hạ.

Giờ đây, nàng trở , trong phận thương nhân áo đen, giấu gương mặt và phận lớp tấm màn lạnh lẽo.

ánh mắt — vẫn là ánh mắt của một nữ nhân từng chà đạp, giờ trở để lấy tất cả.

Trường An hiện xa xa, sừng sững như một con mãng xà khổng lồ ngủ yên trời chiều.

Tường thành cao, cờ vàng bay phấp phới.

Tiếng lính canh, tiếng buôn bán, tiếng vó ngựa, tiếng gọi , tất cả hòa thành bản nhạc hỗn loạn.

Đoàn xe dừng .

Người lính gác hỏi: “Danh tánh?”

“Bội Tâm, thương nhân từ vùng Nam Lĩnh, chuyên buôn d.ư.ợ.c liệu.” — nàng đáp, giọng bình thản.

Hắn xem lệnh bài, gật đầu cho qua.

Khi bánh xe lăn qua cổng thành, Lưu Bội ngẩng đầu . Ánh nắng chiếu qua những bức tường cao, rơi xuống gương mặt nàng.

Một thoáng, nàng tưởng như thấy hình bóng của năm xưa — cô gái mặc áo tơ trắng, ngây dại, chạy theo một bóng hình trong cung.

Nàng khẽ nhắm mắt. Khi mở , ánh khác.

“Trường An…” — nàng thì thầm.

“Ngươi nuốt một . Giờ đến lượt , nuốt ngươi.”

Đêm , giữa tửu lâu tấp nập, một tin đồn lan nhanh:

“Nam Lĩnh thương nhân Bội Tâm — dung nhan tuyệt sắc, lời tựa dao, buôn t.h.u.ố.c quý hiếm, từng cứu mạng đại thần Phó Tư Minh.”

Từ đó, cái tên “Bội Tâm” trở thành đề tài bàn tán.

Không ai nàng là ai.

Không ai , phụ nữ từng là chính thất của hoàng đế.

trong một căn phòng kín nơi hậu viện hoàng cung, Dương Tường đang cầm một bản báo cáo.

Hắn xong, ánh mắt khẽ tối .

“Bội Tâm…” — lẩm bẩm. “Cái tên … thật quen.”

Hắn đặt tấu chương xuống, siết chặt bàn tay. Một cảm giác mơ hồ len tim — nửa lo sợ, nửa khát vọng.

Bên ngoài, tiếng trống canh đêm vang lên. Trăng sáng rọi song cửa, soi lên khuôn mặt hoàng đế — tưởng thắng, giờ bắt đầu run rẩy một cái tên.

Tại tửu lâu phía nam thành, Lưu Bội lặng bên cửa sổ, ánh đèn xa xa.

Gió thổi nhẹ, mang theo tiếng nhạc cung đình từ xa vọng — thứ âm thanh từng khiến tim nàng run rẩy, nay chỉ khiến môi nàng cong thành nụ lạnh.

“Ngươi , Dương Tường…” — nàng khẽ .

“Ta trở . Và sẽ khiến ngươi cầu xin c.h.ế.t.”

Loading...