Mắt Lăng Y Liên sáng ngời, sóng mắt lưu chuyển, ngập tràn thâm tình e ấp.
Dáng vẻ  khiến cả yến tiệc thoáng chốc đổi sắc, ai nấy đều lộ  ý tứ khác , ánh mắt đổ dồn về phía hai  giữa sảnh.
Phụ  cũng động tâm,  kỹ Tạ Du, trong mắt ánh lên vẻ hài lòng. Ông nâng chén rượu mừng,  hòa nhã, khẽ :
“Nghe danh Tạ công tử văn tuệ song , phẩm hạnh khiêm hòa. Nay gặp mặt, quả nhiên  hổ là tài tuấn của hải giới.”
Tạ Du mỉm , nâng ly đáp lễ, giọng  ấm mà ôn hòa:
“Nghe danh Nhị công chúa Lăng Y Liên lan tâm tuệ chất, dung nhan khuynh thành. Nay tận mắt thấy, quả thật quốc sắc thiên hương, phong tư tuyệt thế.”
Lời tán tụng văn nhã mà khéo léo,  đủ   lòng cả phụ  lẫn mẫu , khiến sắc mặt hai  đều dịu , tươi  rạng rỡ.
Lăng Y Liên khẽ cúi đầu, gò má ửng hồng, dáng e thẹn động lòng .
Chỉ  Lăng Ỷ ở bên cạnh là cau mày, trong lòng dâng lên một tia khó chịu mơ hồ.
Khách tiệc cũng nhận  điều khác lạ, bầu  khí thoáng chốc lắng xuống,  ánh  đều hướng về trung tâm bàn tiệc.
Chẳng ngờ,  một thoáng nâng ly, Tạ Du  khẽ xoay , giọng  đột nhiên vang vọng, mang ý thử thăm dò:
“Chỉ là... tại hạ   hôm nay, Bạng tộc   một vị công chúa mới hóa long. Không  vị long nữ  ở , để Tạ mỗ  diễm phúc  chiêm ngưỡng dung nhan?”
Vừa dứt lời, sắc hồng  mặt Lăng Y Liên lập tức tan biến, gương mặt trắng bệch như ngọc.
Trong tiệc, tiếng xì xào nổi lên:
“ đó, hôm nay   đến đây vốn vì long nữ, Bạng  giữ bí mật như thế chẳng  khiến   thêm tò mò ? Mau mời   chứ!”
Lời  truyền nối , xen lẫn vài ánh mắt trêu chọc, mỉa mai, rơi thẳng lên  Lăng Y Liên.
Nàng run rẩy, hai chân mềm nhũn, cố gắng vịn lấy bàn mới khỏi ngã.
Phụ  khẽ biến sắc, mày nhíu  đầy bất mãn. Ông thấp giọng phân phó:
“Đi gọi cái nghiệt chướng Lăng Vi Chiêu  đến! Đại tiệc thế  mà còn chậm trễ,  dám để   chờ, còn  thể thống gì nữa?”
Nghe đến đó,  chỉ  lạnh.
Chưa đợi   sai ,   thong thả bước  chính điện.
Dưới ánh đèn lưu ly rực rỡ,  hành lễ, giọng điềm đạm mà rõ ràng:
“Chư vị thứ , tại hạ  việc bận nên đến muộn.”
Thấy  mặc thường y,  son phấn, chẳng mang lấy một món trang sức, phụ  lập tức cau mày, giọng nghiêm khắc trách mắng:
“Yến hội trọng đại, bao nhiêu quý nhân đều chờ, mà con ăn mặc sơ sài như thế, chẳng coi ai  gì!”
Ta  kịp đáp, Tạ Du  khẽ cất lời, giọng ôn tồn mà sắc bén, cắt ngang lời quở trách:
“Đại công chúa Lăng Vi Chiêu quả là oai tư phi phàm, dung mạo  cần tô điểm vẫn phong hoa tuyệt thế. Tạ mỗ  chút mọn lễ, chúc mừng điện hạ hóa long, mong điện hạ nhận cho.”
Ta chỉ khẽ gật đầu, nhàn nhạt đáp một tiếng, ánh mắt lướt qua ,  vui cũng chẳng giận.
Tạ Du  mở đầu, những  khác cũng  lượt dâng lễ, tranh  bày tỏ, sợ chậm một bước mà mất thể diện.
Cảnh tượng huy hoàng  từng thấy, tiếng chúc tụng vang dậy cả điện ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-chau-trong-sinh/chuong-5-long-chi-giang-xuong.html.]
 cũng như kiếp  — một khi  xuất hiện,  bộ ánh  đều nghiêng về phía .
CònLăng Y Liên ,  nữa  gạt sang bên, sắc mặt dần tái .
Bốn mắt gặp ,  thấy trong mắt nàng tràn đầy oán hận cùng khuất nhục.
Chỉ là... đời     còn sợ.
Khi tiệc tàn, khách khứa lục tục  về, Lăng Y Liên lại vội vã cáo lui,  chịu ở .
annynguyen
Ta đoán nàng tất  chuyện, định theo  thì   phụ  chặn :
“Đứng ! Ngươi   hôm nay là ngày gì ? Bao nhiêu quý nhân chờ ngươi, còn dám đến muộn, ăn mặc cẩu thả như , còn  thể thống gì nữa?”
Ta chẳng buồn giải thích.
Kiếp  cũng thế — chính Lăng Y Liên  cố tình báo sai giờ, khiến  lỡ mất buổi yến.
Nói chuyện với phụ  xong,  liếc tìm quanh đại điện. Tạ Du cũng  thấy .
Trực giác thôi thúc,  lập tức thi triển linh lực,  theo khí tức quen thuộc.
Quả nhiên — bắt gặp hai  họ đang  cùng   vách san hô.
Ánh đèn lưu ly chiếu lên gương mặt Tạ Du, soi rõ đôi mắt  đang chan chứa tình ý:
“Nhị công chúa quả thật dung nhan tuyệt thế, khiến tại hạ  gặp  si mê.”
Lăng Y Liên cúi đầu, ngượng ngùng đáp, giọng nhỏ nhẹ như gió xuân:
“Công tử chớ  , nếu   khác  thấy, e sẽ chê  là kẻ quyến rũ.”
Tạ Du  khẽ, bước lên một bước, giọng càng trầm ấm:
“Mệnh do trời định, lòng  khó trái. Trong mắt , từ nay chỉ  nàng.”
Ánh mắt   nàng đắm đuối, còn nàng thì đỏ bừng má,  hoảng  vui, ngón tay khẽ xoắn lấy dải lụa nơi cổ tay.
Ta  cảnh , trong lòng khẽ bật .
Tạ Du — vị công tử vang danh bốn bể, quả nhiên giỏi công tâm. Lối tấn công của  như mưa thấm lâu, mềm mại mà trí mạng, hiếm  nữ nhân nào chống nổi.
... so với Long Thái Tử,  vẫn chỉ là một kẻ tầm thường.
Kiếp , Lăng Y Liên từng vì Long thái tử mà “nhất kiến chung tình”,    một câu “phi khanh bất thú” mà say mộng cả đời.
Kiếp , e rằng trái tim nàng vẫn treo     — há  thể thật lòng vì Tạ Du mà sinh thêm nửa phần tình ý?
Nàng chỉ hưởng thụ ánh mắt si mê của , lời ngưỡng mộ của  khác, chứ chẳng  thực tâm nào hết.
Hai kẻ mỗi bên ôm một ý,  vẫn bày trò tình nồng ý mật, khiến  càng  chờ xem vở kịch   sẽ kết thúc thế nào.
Ta toan rời , bỗng liếc thấy bên  cụm san hô, Lăng Ỷ đang trừng mắt  Tạ Du, sắc mặt đỏ lừ, ghen tuông đến mức như  c.ắ.n nát cả vỏ ngọc trong tay.
Khóe môi  nhếch lên — quả là một vở diễn đặc sắc.
 đúng lúc , một đạo kim quang chói mắt xẹt ngang bầu trời, mở  một mảng long văn rực rỡ, chiếu sáng khắp đại điện.
Toàn   chấn động — đó là pháp truyền chỉ của Long tộc, chỉ dành riêng cho  thừa mệnh.