Lăng Ỷ trừng mắt, lườm nguýt:
“Vốn là lời  định , ngươi đoạt   thì  còn  gì nữa?”
Tạ Du chỉ khẽ liếc qua, ánh mắt chẳng hề d.a.o động.
“Ta… chỉ là   nàng gặp chuyện thôi.”
Sắc mặt Lăng Y Liên  trắng thêm mấy phần, cuối cùng nàng hướng ánh  cầu khẩn về phía Lăng Ỷ:
“Ỷ ca, chúng  lớn lên cùng , tấm lòng của  với  xưa nay trong sáng,  tì vết.”
Một lời mềm mỏng, tưởng chừng vô tội,  như mũi d.a.o cắm  lòng .
Lẽ nào ngay cả   cùng  lớn lên cũng sẽ bỏ mặc ?
Lăng Ỷ càng lúc càng khó xử.
“Tâm ý của  với A Liên, nhật nguyệt khả giám. Chỉ là…  vẫn luôn xem nàng như , sợ rằng  hợp với điều kiện của thạch quái.”
Lại thêm một lời từ chối, sắc mặt Lăng Y Liên lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Nàng  phắt về phía những kẻ theo đuổi còn , giọng run rẩy xen lẫn giận dữ:
“Các ngươi! Rốt cuộc ai sẽ cứu ? Chỉ cần  thể thoát , …   tiếc điều gì!”
Chúng nhân  , lưỡng lự, cuối cùng một hán tử trong  đó bước , nghiến răng :
“Ta đến!”
Đầu lâu thạch quái chầm chậm  , âm thanh tựa sấm động vang vọng:
“Nếu nàng trở nên  xí vô cùng, ngươi còn thật lòng mà yêu nàng chăng?”
Hán tử  thoáng chốc mặt cắt  còn giọt máu, nhưng vẫn run giọng đáp:
“Đ-đương nhiên …”
Một luồng hồng quang lóe lên trong mắt thạch quái. Tiếp đó,  ảnh hán tử  hút thẳng  Mê Thạch Trận, biến mất  còn tăm .
Thạch quái   về phía Lăng Y Liên, giọng rền vang như lôi động cửu thiên:
“Xem thử còn ai cứu ngươi  nữa.”
Dứt lời, bàn tay khổng lồ bằng đá nắm lấy nàng, liền  thạch quái  chút nể nang ném thẳng  trận.
Ngay khi Mê Thạch Trận khép , A Hí và Tạ Du đồng thời nhảy  theo.
Lăng Ỷ thấy thế cũng c.ắ.n răng, liều  chen   họ.
Ta  ngoài, chỉ khẽ nhếch môi .
Mê Thạch Trận hiểm trở chồng chất, mê khí dày đặc; dẫu là Long thái tử cũng khó lòng thoát  trong chốc lát.
annynguyen
Vừa khéo,   thừa thời gian để đoạt  thanh bảo kiếm vốn thuộc về  trong kiếp .
Không ai quấy rầy,  nhanh chóng phá từng tầng ảo cảnh, từng bước tiến sâu, cho đến khi thanh kiếm rực ánh lam quang hiện .
Lưỡi kiếm khẽ rung, dường như nhận  chủ cũ. Ta đưa tay, kiếm thuận thế rơi  tay áo, giấu kín.
Khi bí cảnh khép ,  bước ,   trông thấy Lăng Y Liên – mặt mũi lem luốc,  hình lấm bùn, nhưng vẫn dựa sát A Hí, nụ  ngọt ngào như thể chẳng  gì từng xảy .
Ta đảo mắt, thấy Lăng Ỷ và Tạ Du  cách đó  xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-chau-trong-sinh/chuong-8-bi-mat-cua-long-thai-tu.html.]
Lăng Ỷ khẽ , giọng pha chút giễu cợt:
“Có kẻ dẫu hao tâm tổn trí, cuối cùng vẫn chỉ     khác ôm mỹ nhân mà thôi.”
Tạ Du hiếm khi nghiêm mặt. Ánh mắt  trầm sâu, giọng điềm nhiên nhưng ngữ khí  lộ rõ hàm ý:
“Đến một câu chất vấn của thạch quái còn chẳng dám thừa nhận, ngươi đối với nàng  cũng chẳng  chân tâm.”
Hắn ngừng  một chút, giọng hạ thấp, pha ý thăm dò:
“Hay là… thứ ngươi thật sự nhắm tới, chẳng  nữ nhân , mà là vị tộc trưởng Bạng tộc phía  nàng?”
Khóe môi Tạ Du nhếch nhẹ, nụ  mang ý tính toán:
“Nhìn bộ dạng , ngươi khó lòng mượn  ái ý của công chúa để đạt mục đích. Không bằng hợp tác với .”
Hắn nghiêng , hạ giọng như rót mật:
“Chỉ cần ngươi giúp   thành việc ,  sẽ để tộc Cua hậu thuẫn, giúp ngươi đoạt  vị trí trong tiểu Bạng tộc. Việc … chẳng  khó.”
Hai    giây lát. Lăng Ỷ rốt cuộc khẽ gật đầu:
“Muốn   gì?”
Phía xa,  chỉ thấy bọn họ trao đổi bằng mật ngữ. Tuy   rõ, nhưng  đoán  tám chín phần: Tạ Du  một  nữa giăng lưới mưu toan, kéo thêm kẻ khác  ván cờ của .
Chỉ  điều,   A Hí xuất hiện sớm hơn dự liệu, khiến  bộ tính toán của  đổ vỡ.
Ta dõi theo A Hí. Hắn dần tách khỏi đám , một  lặng lẽ rời .
Ta ẩn khí tức, bám theo từ xa.
Hắn rời khỏi hải vực, vượt qua tầng nước ngăn cách, cuối cùng đặt chân lên nhân gian.
Từ nhỏ,    dạy: hải tộc và nhân tộc khác đường, nước sông  phạm nước giếng; tuyệt đối   bước lên đất liền.
Ấy  mà Long thái tử  tự   trái điều cấm .
Khi  còn đang ngờ vực,  thi triển một thuật ẩn hình. Y phục hoa lệ hóa thành áo vải thô sơ, long giác cũng biến mất, thoạt  chẳng khác nào một nhân tộc thường dân.
Ta kinh nghi, tim đập dồn dập – rốt cuộc  định  gì?
Theo bóng  qua bảy ngõ hẻm tối,  dừng   một căn nhà thấp. Sau ba tiếng gõ cửa, cánh cửa mở .
Ta nhẹ đáp lên gốc cổ thụ gần đó,  xuống – và suýt trượt chân khỏi cành!
A Hí đang ôm một cô gái áo vải, giọng  dịu dàng đến mức   từng  thấy. Ánh mắt   nàng chan chứa tình ý, bàn tay khẽ vuốt tóc nàng như sợ  nàng đau.
Cô gái … rõ ràng là một  phàm!
Thấy tình ý dạt dào trong mắt ,  chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng sấm, ngàn lớp sóng triều cuộn trào trong lòng.
Nhân và yêu khác lối, vốn  thể tương dung.
Thần trí  chấn động,  c.h.ế.t lặng giữa cành cây. Hồi lâu  mới gắng bình tâm .
Thì  là …
Chẳng trách kiếp   khổ tâm truy đuổi giao nhân, khát cầu lệ hóa châu –  lẽ, đều vì  .
Tuổi thọ nhân loại ngắn ngủi, mà , kẻ sống ngàn năm,  cam tâm lạc lối đến thế ?