Muốn tương thủ suốt đời,   hại mấy đời con cháu tộc !
A Hí toan tính cả tấm lòng , mưu đồ huyết mạch dòng họ, mà rốt cuộc vì một chuyện táng tận luân thường đến thế!
Làm chủ hải tộc mà hành vi đê tiện như , thật đáng phẫn nộ.
Ta nghiến răng, kiềm chế cơn kích động  lao tới c.h.é.m g.i.ế.c ngay tức khắc.
Ỷ kiếm trong tay áo lập tức cảm ứng theo tâm ý , run rẩy như  vọt  đem sát phạt.
Ta cố tách  một tia tâm thần, dần dần lấy  bình tĩnh.
Hiện giờ đối đầu trực tiếp với A Hí  thể dẫn tới một trận quyết tử, nhưng  vẫn  nắm chắc phần thắng tuyệt đối.
Hơn nữa  là hậu duệ long tộc; dù   c.h.é.m  ngay lúc , cũng khó mà thoát lưới Long vương, Long hậu và thủy binh.
Vì một kẻ ô uế của hải tộc mà để bản  rơi  hiểm cảnh, chẳng đáng chút nào.
Nhìn đôi mắt quyến luyến của  dành cho  phàm, trong lòng  chợt lóe  một ý.
Nếu tâu với Long vương rằng A Hí  tình với  phàm, A Hí ắt sẽ  chịu tội — và  sẽ  cơ hội chiếm  lòng  trong triều.
Mối thù giữa phụ tử càng sâu, càng tạo khe hở cho mưu của .
Ánh mắt  liếc qua sạp hàng trong sân: bầy ba ba, cua cá bày la liệt; màu sắc và mùi vị bộc lộ rõ ràng — họ chính là dân chài.
Giờ  là long nữ; nếu khéo khơi dậy lòng phẫn uất của quần chúng, chuyện đoạt lấy vị thế sẽ  còn quá khó.
Nghĩ ,  liền  về Long Hải, tâu với Long vương.
Long vương  xong, sắc mặt kinh nộ,  phắt dậy  theo  lên bờ. Khi thấy đôi tình nhân quấn quýt , lão bực giận đến bừng tai:
“Nghiệt láo đến thế ? Láo to!”
Long vương nổi cơn thịnh nộ như tiếng sấm dồn dập; bầu trời chốc lát chuyển mây đen mịt mùng. Cảnh tượng đó khiến lòng  rạo rực như lửa.
Có  uy lực như , A Hí tính là gì chứ!
Nghe lời Long vương, A Hí biến sắc, vội chắn cô gái   lưng :
“Phụ vương? Người  gì?”
“Nếu   chuyện  mà đến muộn, ngươi sẽ gây đại họa thế nào?” Long vương lạnh giọng.
Một luồng cuồng phong phóng tới, mũi gió như  x.é to.ạc  gian. “Còn  theo  về!” Long vương  lệnh. A Hí hiểu rằng   e rằng trọn đời khó gặp    yêu.
Hắn còn  chiếm  nhân tình,  thu  giao châu. Tuổi thọ phàm nhân chỉ mấy chục năm; với tộc , đó là chớp lóe — một khi lỡ mất, sẽ   cơ hội thứ hai.
Long vương chỉ cần  tay một trận,  chuyện lập tức chấm dứt.
“Phụ vương! Nhi thần cùng nàng là chân tình! Xin   mạng cho nàng!”
Lời  dứt, Long vương  giận đến nghiến răng, tiếc  vẫn  nương tay vì là cốt nhục.
A Hí dù bất phục, nhưng sức đấu chẳng  Long vương. Sau một hồi giao phong,   áp giải xuống Long cung.
Cô gái chài sợ đến mặt cắt  còn giọt máu, chỉ  run rẩy quỳ gối.
Ta hiện , lơ lửng giữa  trung, lạnh giọng hỏi:
“Ngươi  nhân – yêu dị đạo,  thể kết giao,  còn dám?”
Nàng run lẩy bẩy, dập đầu liên hồi:
“Xin thần nữ tha mạng! Dân nữ tưởng phu quân là , thật     là yêu tộc!”
Nhớ  dáng vẻ kinh hoàng của nàng khi thấy long giác  đầu A Hí,  tin lời .
“Nếu ngươi  nguyện,   ,  ở nơi   thể sống, chọn chốn khác mà ,  chăng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-chau-trong-sinh/chuong-9-u-lao-va-mau-giao-nu.html.]
Nàng mừng rỡ, nước mắt ràn rụa, dập đầu:
“Đa tạ ân điển của thần nữ!”
Ta thi pháp, phong kín đoạn ký ức , chỉ để  trong tâm nàng rằng phu quân  c.h.ế.t nơi biển sâu.
annynguyen
Lại dặn nàng rời khỏi bến cũ, đời  chớ bén mảng nghề chài lưới nữa.
Khi  về thủy cung, Long vương  tâu ,  hài lòng, ban cho   ít bảo vật thưởng công.
Rời Long cung,  liền sai  truyền khắp bốn hải rằng A Hí vì tư tình cùng gái chài, chọc giận Long vương,  giam nơi U Minh sâu thẳm.
Về đến phủ,   tin Lăng Y Liên  mất tích hai ngày.
Lăng Ỷ như thường lệ vẫn đang dỗ phụ mẫu yên giấc — hiển nhiên, Tạ Du   tay.
Ta lập tức  đến đại lao.
Quả nhiên, Lăng Y Liên  xích sắt treo  giá, thương tích chằng chịt, hình dung chẳng còn  , miệng  ngừng rỉ m.á.u cầu xin Tạ Du.
“Long nhục đại bổ cho tu giả, cũng  thể kéo dài dung nhan,  da; so với giao nhục  càng quý giá.”
“Ngươi thả  , tỷ tỷ  đến ngay,  ?”
Giọng Tạ Du lạnh như băng, sát khí tỏa  càng dày đặc.
Long nhục cho tu luyện là điều ai cũng truyền miệng, nhưng mấy ai dám động đến.
Muội  của  — to gan  ngu xuẩn,  dám   chuyện tày trời.
Còn Tạ Du,  chẳng ngu — chỉ quá tham.
“Ngươi  sợ thiên tru, mà   năng như .”
“ đừng tưởng chỉ cần mở miệng là  thả.”
“Đồ ác nhân! Ngươi   kết cục tử tế !”
Cầu xin  , Lăng Y Liên liền lộ rõ bộ mặt tuyệt vọng, giãy giụa, rít gào.
Chát!
Giới tiên trong tay Tạ Du quất mạnh lên mặt nàng, da thịt nứt toạc.
Một viên huyết châu theo vết thương trào , lập tức  trận văn hút  bình, chẳng rơi phí một giọt.
Tạ Du  nhạt:
“Phạt từng roi, vẫn   rút kinh nghiệm ?”
Lăng Y Liên đau đớn co giật, song trong mắt vẫn le lói tia hy vọng:
“A Hí ca nhất định sẽ đến cứu !”
“Lúc đó, các ngươi đều  trả giá!”
“A Hí ca sẽ cưới   phi! Phàm kẻ nào dám hại  đều sẽ  trừng phạt!”
Nghe ảo tưởng điên cuồng , Tạ Du bật  lớn:
“Ngươi   tin ? A Hí trúng tình một gái chài,  Long vương giam trong U lao . Còn mơ  cứu ư?”
Hắn cúi sát xuống, giọng khẽ mà độc địa:
“Ta  cho ngươi , A Hí  khó bảo,  sẽ  bao giờ đến cứu ngươi .”
“Không thể nào…”
Lăng Y Liên mở to mắt, lệ hòa máu.
“A Hí ca   thích gái chài? Hắn thích rõ là !”