Huyết Trăng Núi Tăm - CHƯƠNG XIV – HUYẾT ĐỘ MINH LUNG

Cập nhật lúc: 2025-12-03 14:05:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khe nứt đóng ngay khi bóng Thanh Đài chìm .

Đất đai trấn Dạ La yên ắng lạ thường, yên đến mức chỉ tiếng đèn gió lắc nhẹ mái nhà hoang.

Trần Uyên khe nứt khép, sắc mặt trắng như vôi, vai run từng hồi nhưng môi vẫn mím chặt.

Liễu Vân đặt tay lên vai :

“Không thể xuống ngay. Âm đạo trấn… nơi sống tùy tiện bước .”

Trần Uyên gạt tay, mắt đỏ lên:

“Ta … ngươi đừng với chữ ‘ thể’.”

Liễu Vân , ánh mắt sẫm xuống—

nhưng vị đạo sĩ trẻ thêm một lời.

Bên lòng đất, Thanh Đài đang rơi.

Không trọng lực.

Không hướng.

Không sáng.

Chỉ gió lạnh buốt thổi ngược lên từ đáy — gió như thở từ vô miệng hình, từng phả mặt như kim chích.

Thanh Đài mở mắt trong bóng đêm đặc.

Bất ngờ, một ngọn lửa trắng nhỏ bùng lên quanh y — lửa thật, mà là hồn quang của chính y.

Ánh sáng rọi xuống lòng đất, để lộ tầng đá tùng xếp như xương sườn của một sinh vật cổ đại đang ngủ.

Lòng đất Dạ La…

Không giống lòng đất bình thường.

Nó như một hang động đào từ trong một cơ thể — tường vân giống da, những rãnh nhỏ như mạch m.á.u cạn, và tiếng vọng nhẹ của thở ai đó.

Một tiếng “tạch” vang lên — Thanh Đài chạm xuống chân đất.

Y thẳng, tay áo dài chạm nền đá lạnh.

Vết thương ở cổ chân y còn bốc khói nhẹ, thứ khí đen từ bàn tay oán nãy vẫn quấn quanh.

Không gian mặt mở rộng như một đại sảnh ngầm.

Ở giữa, là một cây cột đá cao đến vô tận… , cột đá.

xương sống của ai đó.

Xương sống của một hình dạng , nhưng dài bằng cả tòa trấn.

Từ đó tỏa nhánh mạch đen.

Trên bề mặt xương, khắc kín huyết văn triện cổ.

Thanh Đài lên, mắt y rung:

“Đây… là Minh Lung?”

Phía y, một tiếng dài như tiếng than thở vang lên khẽ:

“Không sai. Đây là Minh Lung… mộ thất của trấn chủ đầu tiên.”

Thanh Đài .

Không bóng đen.

Mà là Phạn Y.

xác nàng tan.

Dáng hình mặt y là một “bản hồn” — trong hơn, nhẹ hơn, và mờ đến mức gió thổi sẽ lung lay.

Nàng y bằng đôi mắt vô hồn nhưng còn thù hận.

“Tại ngươi ở đây?” — Thanh Đài hỏi.

Phạn Y nhẹ giọng, như quên hết những oán niệm khi còn sống:

“Bởi ngươi nhận vòng huyết. Ta kéo xuống nơi từng c.h.ế.t… và từng chôn.”

Thanh Đài:

“Ngươi c.h.ế.t ở đây?”

Phạn Y mỉm nhạt.

“Ta từng là… tế chủ của Minh Lung.”

Câu cả hang động âm khí dội lên.

Phạn Y tiến lên vài bước, tay chạm nhẹ xương sống khổng lồ giữa hang.

Ngón tay nàng xuyên qua từng rãnh xương như đang một cuộn sách cổ.

“Tám trăm năm … Dạ La trấn.

Nó là phong ấn giữ oán dòng của một vị tướng t.ử trận, xác . Người đời gọi là ‘Huyết La Tướng’.”

Nàng dừng .

“Hắn là trấn chủ đầu tiên — đúng hơn, là thứ phong để giữ chính .”

Thanh Đài kỹ:

“Huyết La Tướng… thể hủy?”

“Không thể.” — Phạn Y đáp.

“Bởi c.h.ế.t với oán khí của hàng vạn binh, nửa nửa ngải, nửa sống nửa c.h.ế.t. Chỉ huyết văn Minh Lung mới trói .”

“Vậy ngươi là…” — Thanh Đài trầm giọng.

“Tế chủ đời cuối.” — Phạn Y mỉm buồn.

“Ta dùng sinh mệnh để ‘đổi chỗ’ cho . Phong xuống, giữ khác lên. giữ vị trí năm đó… ngươi.”

Ánh mắt nàng lướt qua như lật một kiếp :

“Là gương mặt giống ngươi đến kinh sợ.”

Tim Thanh Đài khựng một nhịp.

“Ngươi giống ai?”

“Trấn chủ đời thứ hai.” — Phạn Y đáp, giọng khẽ thôi nhưng như xé khí.

“Người đó… là hóa đầu tiên của ngươi.”

Không gian lặng như bỏ bùa.

Thanh Đài im.

Phạn Y tiếp lời:

“Ngươi, đời , đời , đời nữa…

Đều là kẻ chọn ‘thế vị’ của Minh Lung.”

“Vị trí của ngươi… từ khi sinh thuộc về bóng đen .”

lúc , nền đất lưng Thanh Đài run mạnh.

Bóng đen của trấn chủ đầu tiên hiện lên chỉnh hơn — giờ đường nét, tóc dài quấn như rễ cây, nối bằng vô đoạn xương.

n.g.ự.c còn vết c.h.é.m đỏ.

Hắn Thanh Đài chớp.

Không giận.

Không vui.

Chỉ như… thấy đồ vật mất, nay tìm .

Phạn Y lùi bước:

“Hắn nhận huyết căn của ngươi.

Buông đao sẽ g.i.ế.c ngươi.”

Thanh Đài nhạt:

“Không g.i.ế.c, chỉ thế mạng?”

Phạn Y cúi đầu:

“Đây là định mệnh của ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-trang-nui-tam/chuong-xiv-huyet-do-minh-lung.html.]

Thanh Đài bước lên một bước, mắt sáng lạnh:

“Định mệnh của ai phép .”

Bóng đen giơ tay—

mạch đen cả hang động rung theo.

Một đường huyết văn như xích dài quấn thẳng đến cổ của Thanh Đài.

Phạn Y hét lên:

“Tránh !!”

Thanh Đài tránh.

Y đưa tay nắm lấy xích huyết.

Xích nóng như thép đỏ.

Da tay y cháy rộp ngay tức khắc.

Khói đen bốc lên từ da thịt y.

Huyết La Tướng dừng , kinh ngạc, mà như tin kẻ chạm ấn của c.h.ế.t.

Thanh Đài siết tay mạnh hơn, giọng bình thản như chuyện thường ngày:

“Ngươi xuống trấn?

Vậy ít nhất xem… chịu khuất phục .”

Phạn Y sững sờ:

“Ngươi… điên !”

Thanh Đài đầu, ánh mắt tối :

“Từ khi sinh … tất cả chỉ chờ một giây .

Ta xem… tám trăm năm , trói bằng cách nào.”

Rồi y kéo mạnh xích huyết về phía .

Xích phát sáng.

Bóng đen rống lên, oán khí trào lên trần hang như sóng triều.

Văn triện xương sống chia thành một vòng tròn lớn.

Phạn Y run giọng:

“Ngươi đang… mở lối sang Tầng Huyết Căn!

Một khi bước đó, ngươi thể !”

Thanh Đài giữa tâm trận, gió âm xé áo choàng y tung lên như cờ.

Y :

“Ta đến đây để .”

Xương sống khổng lồ nứt .

Bên trong là một tối đặc quánh như m.á.u ngầm.

Không gian đó như một căn phòng trần, nền — một vùng oán khí vô tận.

Phạn Y hoảng loạn lao đến giữ tay áo Thanh Đài:

“Ngươi đó … tâm ngươi sẽ .

Ý chí ngươi sẽ nghiền.

Linh sẽ xé thành mười phần, chỉ còn phần mạnh nhất để !”

Thanh Đài khẽ gỡ tay nàng:

“Phạn Y.”

Nàng ngẩng lên.

Ánh mắt Thanh Đài bình thản:

“Ta sống đến ngày hôm nay bằng việc tránh né.

Hơn nữa…”

Y mỏng:

“…ngươi c.h.ế.t để kéo xuống.

Ta nợ ngươi một câu trả lời.”

Phạn Y nghẹn giọng:

“Câu gì…?”

Thanh Đài bước cửa tối, bóng y hòa màn đen như giọt mực rơi xuống nước:

“Ngươi hỏi … đừng xuống đó.”

Ngừng một nhịp.

“Giờ… để tại .”

Cửa đóng .

Một giây khi bóng y biến mất, ánh sáng run rẩy của hồn quang chiếu lên mặt y — để lộ một nụ lạnh.

Không sợ.

Mà là quyết định.

Hang động sụp xuống một phần, oán khí tràn như triều đêm.

Phạn Y quỳ xuống, đôi tay run như thể giữ lấy thứ thể giữ.

Nàng thì thầm, đầu tiên trong tám trăm năm vẻ như :

“Đó… con đường của ngươi…”

5. TRÊN MẶT ĐẤT

Trần Uyên đang cào nền đất bằng tay .

Móng tay bật máu, bàn tay trầy rách đến lộ thịt, nhưng dừng .

“Đào… đào… mở …”

Liễu Vân giữ , hét:

“Không ! Ngươi tự đào sẽ đạp trúng huyết mạch Minh Lung, ngươi sẽ kéo xuống c.h.ế.t!”

“Ta quan tâm!” — Trần Uyên gào như hoá thú.

“Hắn một đó… —”

Giọng nghẹn .

“… sợ lạnh…”

Liễu Vân sững .

Trần Uyên siết chặt nắm đ.ấ.m dính m.á.u của , áp lên ngực:

“Ta hứa bảo vệ .

Hắn một cả đời

Ta để xuống đó một nữa…”

Gió đêm quất lên như tiếng ai .

Liễu Vân nhắm mắt, nắm chặt chuỗi chú:

“…Trời ơi.”

Hắn mở mắt, quyết định.

“Tốt.

Ngươi xuống?

Ta sẽ mở đường.”

Câu cả gian nứt một khe mới.

phía , giữa bóng tối vô tận…

Thanh Đài còn ở tầng nữa.

Y bước tầng sâu nhất của Minh Lung — tầng mà từ tám trăm năm nay từng sống đặt chân đến.

Loading...