Huyết Trăng Núi Tăm - CHƯƠNG XV — VÒNG CHUÔNG THỨ BA
Cập nhật lúc: 2025-12-03 14:06:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió đêm rít qua rặng trúc như tiếng áo tang quệt qua nền đất. Ánh trăng mây xám c.ắ.n mất nửa, soi xuống đường núi một lớp sáng bạc nhợt nhạt. Ba — Trần Uyên, Thanh Đài, Liễu Vân — dìu Phạn Y rời khỏi linh sơn, nhưng đặt chân xuống triền đá, cảm giác quỷ dị bủa vây.
Phạn Y chậm. Mỗi bước nàng , cổ chân như run nhẹ, tựa hồ vì yếu, mà như thể… hai luồng ý thức đang kéo tay về hai phía đối nghịch.
Trần Uyên khẽ hỏi, “Phạn cô nương… còn nhận bọn chăng?”
Nàng khựng . Gương mặt xanh nhợt xoay sang .
Ánh mắt … là của nàng.
Nửa mềm yếu, nửa trống rỗng.
“Ta… nhận .”
Giọng nàng nhẹ, nhưng đuôi câu kéo dài, như trộn với giọng một khác.
Liễu Vân tiến lên một bước, tay nắm chặt chuỗi pháp ấn treo bên eo. Hắn thẳng mắt nàng, môi mím , nhưng vẫn giữ lễ độ:
“Ngươi là Phạn Y… kẻ trong xương nàng?”
Không gian như ngừng thở một khắc.
Một nụ lạnh thoáng qua khóe môi Phạn Y, mỏng như vệt d.a.o khía lên lụa.
“Cả hai.”
Thanh Đài lập tức kéo Phạn Y , chắn , tay đặt lên chuôi kiếm:
“Ngươi mà là thứ trong xác nàng, đừng thử loạn.”
Phạn Y nữa. Mặt nàng rũ xuống, như kiệt sức. “Không… … để nó lên tiếng. càng ngày… càng khó.”
Gió đêm nổi, mang theo mùi hương thảo mục ẩm ướt, như đất mộ mới bốc lên.
Liễu Vân hít sâu, :
“Mảnh xương thứ ba thức . Từ giờ trở … thể đường lớn. Phải tránh nơi đông . Nếu , oán khí trong nàng sẽ ‘nhận dạng’ sinh khí của sống quanh đó — sinh biến.”
Trần Uyên nhíu mày:
“Chúng ẩn đến bao giờ?”
“Tới khi tìm Vòng Chuông thứ ba.”
“Vòng Chuông… ở ?”
Liễu Vân đưa mắt xuống dãy núi chìm trong bóng tối.
“Trong trấn Hoài Dung. Nơi từng xoá khỏi bản đồ quan phủ ba mươi năm .”
Thanh Đài nghẹn :
“Trấn xoá? Vì ?”
Hắn đáp do dự:
“Vì đêm nào chuông cũng gõ.
ai gõ.”
Họ lên đường trong đêm.
Con đường từ linh sơn sang Hoài Dung vốn chỉ là lối cũ dân sơn thôn dùng, giờ hoang vu, đầy dây leo với đá sạt. Trăng ẩn mây, trời tối đến mức dựa pháp đăng của Liễu Vân để dò đường.
Sau nửa canh giờ, họ đến một lối rẽ kỳ lạ.
Không bảng gỗ.
Không vết chân.
Không dấu từng dân cư.
Chỉ một khúc đường đất nhỏ xíu — nhỏ đến mức thể hiểu vì từng dẫn đến một trấn.
Thanh Đài ngờ vực:
“Lối … trấn thật ?”
Liễu Vân gật đầu:
“Nếu lối khác, sẽ về đúng chỗ xuất phát. Trấn Hoài Dung từ lâu cột chặt trong mê phong.”
Trần Uyên quanh, sát khí trầm xuống đáy giọng:
“Rốt cuộc… là ai phong trấn?”
Không ai đáp.
Vì lẽ… cả triều đình năm xưa cũng .
Họ bước .
Ngay khi chân họ chạm con đường đất, mặt đất vang lên một tiếng “kẽo”.
Như ai đó giật một sợi dây ẩn lòng đất.
Ánh pháp đăng của Liễu Vân bỗng co , chỉ còn sáng trong vòng một trượng. Gió ngừng thổi. Rừng im lặng. Ngay cả tiếng côn trùng cũng còn.
Trần Uyên đặt tay lên vai Phạn Y:
“Nếu thấy khó chịu, ngay.”
Nàng cúi đầu, giọng run:
“Nơi … giống như… từng tới .”
“Trận pháp vòng chuông ảnh lưu.”
Liễu Vân lẩm bẩm.
“Những ai từng mang oán nghiệp… đều cảm giác từng đặt chân nơi .”
“Vì ?” Thanh Đài hỏi.
“Vì nơi trấn.”
Hắn ngẩng đầu.
Ánh mắt hướng phía — nơi bóng tối đang tách như làn khói.
“Đây là ký ức của một trấn.”
Không ai kịp hỏi gì thêm, bởi mặt đất chân họ đang đổi màu — từ nâu đất sang xám tro — loang như mực.
Họ bước .
**Hoài Dung trấn xuất hiện.
… .**
Nhà cửa nguyên, cửa gỗ hé mở như mới gió thổi. Đèn lồng treo mái hiên — cháy, nhưng vẫn còn mới. Trên đường những gánh hàng bỏ giữa chừng, như chủ chỉ rời vài thở.
Cảnh vật còn nguyên vẹn.
trấn… một tiếng động.
Không tiếng bước chân.
Không tiếng ch.ó sủa.
Không tiếng trẻ con.
Không thở .
Chỉ một âm thanh — nhỏ.
“Keng…”
Tiếng chuông.
Một tiếng duy nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-trang-nui-tam/chuong-xv-vong-chuong-thu-ba.html.]
Chậm.
Tròn.
Rỗng.
Như vọng từ đáy giếng cổ.
Trần Uyên lập tức xoay :
“Tiếng chuông từ ?”
Không ai thấy.
Không ai cảm .
Phạn Y thì thào:
“Từ… trong ngực.”
Cả ba đồng loạt nàng.
Mặt nàng tái dần, môi run nhẹ:
“Có một mảnh xương… trong … đang hưởng ứng tiếng chuông đó.”
Liễu Vân bấm tay kết pháp:
“Không để nó kéo ngươi . Nếu mảnh xương thứ ba hợp với tiếng chuông, oán linh chủ sẽ—”
“Keng…”
Lại một tiếng nữa.
Lần gần.
Ngay lưng họ.
Thanh Đài rút kiếm xoay nửa vòng:
“Kẻ nào?!”
Gió lạnh thốc qua.
Một bóng mờ mờ giữa đường — rõ mặt, rõ áo, chỉ như một dấu loang tối của ký ức. Nó nhúc nhích.
Chỉ .
Như chờ đợi.
Rồi từ phía những căn nhà gỗ, xuất hiện thêm một bóng.
Rồi bóng thứ ba.
Rồi thứ tư.
Cả trấn — trống rỗng phút — giờ đông đặc những hình nhân mờ như sương, chân, mặt, tiếng.
Tiếng chuông vang:
“Keng…”
Mỗi tiếng chuông ngân, một bóng tiến lên một bước.
Trần Uyên kéo Phạn Y sát lòng, nạt nhỏ:
“Liễu Vân! Phải phá trận ngay!”
Liễu Vân toát mồ hôi, tay kết ấn đến đỏ cả khớp ngón.
“Họ c.h.ế.t!
Họ là TÀ ẢNH.
Là hồn ký ức của cả trấn cưỡng bức giữ !”
Thanh Đài siết kiếm:
“Nghĩa là—”
“Không thể đánh.”
Liễu Vân quát.
“Chém một cái, chúng sẽ nhân đôi!”
lúc —
Tiếng chuông thứ ba vang lên.
Lần “keng”.
Mà là—
“ĐOAN—”
Tiếng chuông nặng như đập thẳng xương tủy. Không gian rung mạnh. Các bóng ảnh đồng loạt xoay đầu về phía… Phạn Y.
Ánh mắt — nếu thể gọi là mắt — đồng loạt mở.
Một ngàn đôi mắt hư vô — dán lên một .
Phạn Y ôm đầu, kêu nhỏ:
“Không … …! Nó đang gọi … Nó trở về…”
“Trở về?”
Trần Uyên giữ chặt nàng.
“Trở về ?!”
Tiếng chuông thứ tư vang.
Và — từ cuối trấn, sâu trong lớp nhà cửa xếp chồng, một tiếng chân dài lê mặt đường.
“Liễu Vân…” Thanh Đài hạ giọng.
“Cái gì… đang tới?”
Liễu Vân nhạt sắc mặt:
“Chuông…
gọi chủ nhân nó đến.”
Bóng ảnh mở đường sang hai bên. Phố dài mở một lối trống.
Từ sâu trong đó, một hình cao gầy bước — , mà kéo. Cổ tay hai sợi dây đỏ ghim trung, kéo lê thể như con rối.
Tóc dài đến chấm đất. Mặt che khăn trắng. Mỗi bước , mặt đất bên in dấu tro đen.
Phạn Y bật , cố kìm giọng:
“Ta …”
Trần Uyên đầu:
“Người quen ?”
Nàng run bần bật:
“Hắn là…
c.h.ế.t cùng .”
Gió dập tắt pháp đăng.
Tiếng chuông thứ năm vang—
“ĐOANNNN—”
Và tất cả bóng ảnh đồng loạt quỳ xuống — hướng về đó.