Huyết Trăng Núi Tăm - CHƯƠNG XVI — DÂY ĐỎ KÉO HỒN
Cập nhật lúc: 2025-12-03 14:20:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió trong trấn Hoài Dung vẫn thổi. Không khí đặc sệt như phong kín trong chum đất ba mươi năm mở. Cả trấn chìm trong ánh tro xám mịt mờ, ngồn ngộn những hình nhân ký ức đang quỳ rạp, đầu cúi sát đất, dáng như lạy một vị chủ mà chính họ cũng nhớ tên.
Người dây đỏ kéo — kẻ khăn trắng che mặt — ở đầu đường. Hai sợi dây đỏ căng như sống mạch, cắm hư mà giữ chặt cổ tay , kéo lê từng bước, từng bước, như lôi một t.h.i t.h.ể chịu mục.
Hắn dừng cách bọn họ ba trượng.
Liễu Vân hít , giọng thấp đến mức gần như chỉ còn thở:
“Dây đỏ… vốn là vật kết minh sinh tử.
Người mang nó… từng lập thệ cùng oán linh.”
Thanh Đài nghiến răng:
“Ý ngươi… kẻ từng là của Phạn Y?”
Phạn Y run như gió tạt, đôi mắt ngập sương khói lẫn hoảng hốt.
Nàng lắc đầu, nhưng thì thào:
“Không… … nhưng… với từng c.h.ế.t chung.”
Câu dứt…
Tiếng chuông vang lên — ngân, mà nổ, như một tiếng xé.
“ĐOANG—!”
Tất cả hình nhân lập tức ngẩng đầu.
Một ngàn gương mặt mắt miệng, đồng loạt hướng về Phạn Y.
Trần Uyên kéo nàng sát , vòng tay ôm chặt ngang vai:
“Không bọn chúng!”
Phạn Y còn rõ. Nàng đưa tay lên ngực, nơi mảnh xương thứ ba đang căng nóng như lửa.
Lòng bàn tay nàng run bần bật.
“Ta… thấy … …”
Ánh sáng đỏ như m.á.u rịn từ n.g.ự.c nàng, mờ mà quỷ dị.
Ngay lúc , kẻ khăn trắng che mặt cất tiếng.
Không tiếng .
Mà là âm thanh như gió thổi qua vách đá — lạnh, rỗng, và sắc như lưỡi dao.
“—Trả cho .”
Thanh Đài lập tức giơ kiếm, nghiêm giọng:
“Kẻ nào? Ngươi là thứ gì?”
Kẻ dây đỏ kéo nghiêng đầu, khăn trắng lay động.
Một giọng khác — non trẻ hơn, vỡ vụn — vang lên từ phía :
“Ca ca… chờ …
Chúng … thề cùng c.h.ế.t… ngươi còn sống…?”
Phạn Y dựng .
“Tiểu… Lăng…?!”
Gió bỗng xé tung.
Từ phía hình cao gầy , một bóng nhỏ bé bước — trẻ con, cũng sống — chỉ là hình dáng một thiếu niên mờ sương, cổ đeo một chiếc chuông nhỏ đen sì.
Chiếc chuông rung nhẹ, phát tiếng.
mặt đất chân nứt từng đường mảnh như chân nhện.
Liễu Vân thét lên:
“Không để gần!
Đó tiểu hài t.ử —
ĐÓ LÀ HỒN CHUÔNG!”
Thiếu niên ngước mặt lên.
Gương mặt … trống rỗng.
Chỉ hai hốc sâu thẳm như vết đục của thợ mộ.
“Ca ca… mang nửa linh hồn …
Người mang tiếng chuông của …
Người… trả.”
Hai sợi dây đỏ rung mạnh, kéo thể đội khăn trắng lao về phía Phạn Y.
Trần Uyên lập tức chắn , đẩy mạnh nàng sang phía Thanh Đài.
“Thanh Đài! Dẫn nàng lùi !”
Thanh Đài ôm lấy Phạn Y, lùi dài hơn mười bước.
cứ mỗi bước lùi, đất chân đổi màu — từ đất sang tro, từ tro sang đen, như thứ gì đó đang nuốt ánh sáng.
Liễu Vân hét lên:
“Không lùi nữa! Lùi thêm là tầng thứ hai của vòng ảnh!”
Thanh Đài khựng , siết mạnh lấy Phạn Y và im như đóng đinh xuống đất.
Tiếng chuông bỗng vang — cực ngắn.
“Cộp.”
Chỉ một tiếng.
bộ trấn rung như chân hàng trăm quan tài bật nắp.
Hình nhân ký ức quỳ rạp xuống, lên, quỳ, lập lập như điều khiển bởi ba mươi năm oán vọng.
Kẻ mang khăn trắng tiến gần Trần Uyên.
Hắn — lướt.
Dây đỏ kéo như kéo một con rối.
Trần Uyên rút kiếm, giọng trầm như đá:
“Ta ngươi là ai, nhưng giờ ngươi hại của —
Ta g.i.ế.c.”
Một tiếng rít lạnh như phách hồn xé qua.
Liễu Vân hoảng:
“Không chém! Đã —”
muộn.
Kiếm của Trần Uyên bổ xuống — trúng thể , mà trúng một sợi dây đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-trang-nui-tam/chuong-xvi-day-do-keo-hon.html.]
Sợi dây đỏ đứt.
Không vỡ.
Không rơi.
Mà phun một luồng khói đen như tro nhà cháy.
Kẻ đội khăn trắng giật mạnh đầu, như đau dữ dội.
Cả trấn… đồng loạt kêu “AAAAA—” trong vô thanh.
Không tiếng, nhưng đất chân rền lên như tiếng gào bóp nghẹt.
Thiếu niên mang chuông cúi đầu, giọng lạnh như xương:
“Ngươi dám…
chém đứt minh thệ của ?”
Từ cổ tay kẻ khăn trắng, m.á.u — , tro — rơi xuống đất.
Ngay khi giọt đầu tiên chạm đất, mặt đất nứt toạc.
Một cái… mắt mọc lên từ khe nứt.
Một con mắt duy nhất, tròng trắng vàng như hoại tử, thẳng Trần Uyên.
Trần Uyên lùi một bước, gằn giọng:
“Yêu nghiệt.”
Liễu Vân ném bùa, hét:
“Cẩn thận! Hắn c.h.ế.t!
Hắn là nửa linh hồn oán chuông cột !
Chém … là c.h.é.m vòng chuông!”
âm thanh tiếp theo nuốt lời Liễu Vân.
“ĐOANG—!!”
Tiếng chuông của thiếu niên rung
— dù chiếc chuông cổ hề lay động.
Cả gian như xé đôi.
Thanh Đài lập tức ôm Phạn Y lăn sang một bên.
Liễu Vân bấm pháp ấn liên tục, mím môi đến bật máu.
Trần Uyên sức chấn văng ngược , đập mạnh cột đá bên đường, nhưng vẫn giữ chặt kiếm, mắt rời kẻ dây đỏ kéo.
Kẻ đó… bắt đầu gỡ khăn trắng che mặt.
Liễu Vân thét:
“KHÔNG ĐƯỢC NHÌN!!
AI NHÌN SẼ BỊ—”
lời dứt.
Khăn trắng rơi.
Và lớp vải … mặt.
Chỉ một trống đen ngòm, xoáy sâu như vực đá.
Một vực đen… phản chiếu khuôn mặt của từng đang .
Phạn Y kêu thét, ôm đầu:
“Không … đừng … đừng để gọi tên ngươi…”
Khoảng trống đen mở rộng.
Một giọng khàn nứt thì thầm từ trong đó:
“Trả tiếng chuông…
trả… nửa mạng…
trả… lời thệ ước…”
Dây đỏ còn kéo.
Ngược — nó bắt đầu tự bò, như rắn, về phía Trần Uyên.
Thanh Đài hoảng:
“TRẦN UYÊN!! Tránh !!”
đúng lúc dây đỏ sắp quấn chân —
Phạn Y lao tới.
Không ai kịp ngăn.
Nàng ôm lấy dây đỏ bằng cả hai tay.
Tiếng chuông vang lên một tiếng rắc — như xương gãy.
Ánh sáng trong trấn bùng lên tắt ngúm.
Tất cả chìm đen.
Chỉ còn tiếng Phạn Y run rẩy thì thào, như với chính :
“… nhớ …
… với …
c.h.ế.t vì cùng đ.á.n.h chuông…
… mang nửa mạng …
… mang nửa oán …”
Đất chân họ nứt.
Một khe sâu mở — đen, lạnh, như cửa một tầng khác của trấn.
Và giọng thiếu niên vang lên:
“Cửa… mở.
Người …
một.”
Gió đêm bỗng trở , thổi qua trấn như quật ngàn mảnh tro bay lên.
Trong bóng tối, ai … dây đỏ đang quấn lấy ai.
Không ai … ai sẽ kéo khe nứt .
Chỉ tiếng chuông cuối cùng trong đêm
— ai .