Huyết Trăng Núi Tăm - CHƯƠNG XVII — MINH TÂM HUYẾT ẢNH

Cập nhật lúc: 2025-12-03 14:22:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoài Dung trấn chìm trong màn sương đặc quánh, ánh trăng mờ chỉ soi một nửa mái hiên. Trần Uyên, Thanh Đài và Liễu Vân ngoài cổng trấn, nơi gian dường như đóng băng, tiếng chuông xa vang vọng qua từng căn nhà trống, tạo một nhịp điệu lạnh sống lưng.

Phạn Y bước trấn, nơi mà ký ức và thực tại giao . Mỗi bước nàng , mặt đất chân như rung nhẹ, và bóng mờ ảo trong trấn đồng loạt hướng về phía nàng. Những bóng —những Tà Ảnh— khuôn mặt, cử động, chỉ lặng như chờ đợi.

Liễu Vân đặt tay lên chuỗi pháp ấn, miệng lẩm bẩm:

“Cẩn thận… khi mảnh xương thứ ba hợp với Vòng Chuông thứ ba, oán khí sẽ nhận diện sinh mệnh của , của ngươi… hoặc của cả trấn.”

Thanh Đài siết chặt kiếm, mắt hướng theo từng bước Phạn Y:

“Ngươi… chắc là một ? Dây đỏ đó, nếu quấn khác… sẽ ai cứu .”

Phạn Y dừng , giọng run nhưng kiên định:

“Ta trả giá quá nhiều. Nếu tự , sẽ ai sự thật của trấn . Và dây đỏ… đối mặt, chứ thể né tránh.”

Bóng Tà Ảnh trong trấn bắt đầu di chuyển chậm rãi, mỗi bước phát âm thanh như tiếng xương cọ đá. Trần Uyên nín thở, cảm giác lạnh tê sống lưng chạy dọc cơ thể:

“Chúng… chúng di chuyển… theo nhịp của chuông…”

Liễu Vân run giọng:

“Chúng tấn công bằng sức mạnh. Chúng… tấn công ký ức. Chỉ cần chúng… ký ức tăm tối của sẽ hiện về, những điều từng chôn vùi sẽ trỗi dậy.”

Phạn Y nhắm mắt, tay chạm lên mảnh xương thứ ba nơi n.g.ự.c . Một luồng năng lượng đen đặc quánh trào , lan khắp cơ thể nàng, tóc nàng bay bồng bềnh. Tà ảnh nhận diện ngay mùi oán hồn, và hướng về nàng với tốc độ nhanh hơn.

Thanh Đài lao tới, giọng gào:

“Phạn Y! Không !”

nàng bước qua Vòng Chuông thứ ba— gian quanh nàng như vỡ , ánh sáng tím đen bao trùm, ký ức của trấn hiện về mắt. Ngay lập tức, Phạn Y kéo một dòng chảy ký ức, nơi mà thời gian và gian tan chảy, hiện lên những cảnh tượng c.h.ế.t chóc, oán hồn, và những bí mật trấn Dạ La suốt tám trăm năm.

Những hình ảnh hiện lên: một thanh niên treo giữa trời, một ngôi mộ mở , một trấn nhỏ phong ấn… và những tiếng kêu la âm u hòa tiếng chuông. Phạn Y đối mặt với tất cả, trí nhớ và tinh thần nàng xé nát, từng mảnh ký ức nghiền nát và sắp xếp bởi oán khí.

Bóng Tà Ảnh bao quanh nàng, mắt trống rỗng hướng về trung tâm. Phạn Y chống , giọng thét vang cả trấn:

“Ta sợ! Ta… là chủ nhân của chính phận !”

Một bóng sáng tím đen từ mảnh xương thứ ba phát , quấn lấy Tà Ảnh, chúng cuồng trong hỗn loạn. Chuông ngân dồn dập hơn, tiếng “ĐOAN—” vang liên hồi, rung chuyển cả Hoài Dung. Không gian như nuốt chửng tất cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyet-trang-nui-tam/chuong-xvii-minh-tam-huyet-anh.html.]

Ngoài cổng trấn, Trần Uyên và Liễu Vân căng mắt theo dõi.

Trần Uyên run run, giọng nghẹn:

“Phạn Y… ngươi… còn là chính ngươi ?”

Liễu Vân lặng thinh, tay vẫn bấm chú. Gió lạnh quất mặt họ, nhưng còn thấy Phạn Y ở ngoài.

Cả trấn chỉ còn ánh sáng tím mờ từ xa và tiếng chuông ngân… tiếng chuông mà ai dám gần.

Phạn Y trong trấn, chìm trong ký ức, đối mặt với chính : bản đời , bản hiện tại, và cả mảnh xương thứ ba. Mỗi ký ức là một cơn sóng, mỗi cơn sóng dội tinh thần nàng, khiến hồn phách chao đảo.

Thanh Đài thì thầm:

“Ta… cảm giác như ngươi… biến đổi…”

Trần Uyên nghiến răng, ánh mắt đỏ:

“Không, sẽ kéo ngươi … dù c.h.ế.t cùng.”

Liễu Vân im lặng, chỉ nhắc nhở:

“Một khi Phạn Y vượt qua, chúng cũng còn đường trần gian như … Trấn sẽ giữ lấy cô … hoặc giữ lấy tất cả.”

Chuông ngân dồn dập, Tà Ảnh vỡ tung, ký ức và hiện thực hoà lẫn, nhưng một hình ảnh cuối cùng lộ : Phạn Y giữa trung tâm trấn, ánh mắt hư ảo, nụ mỏng như d.a.o khía, nhưng là nàng, cũng là mảnh xương thứ ba.

… bóng nàng biến mất màn sương tím đen.

Hoài Dung trở tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió và tiếng chuông xa xăm vọng .

Trần Uyên, Thanh Đài và Liễu Vân sững, cảm giác nhẹ nhõm rợn lạnh:

“Hồn… xác? Ta còn là ai nữa.”

Không gian u tối, trấn hoang tĩnh lặng. Một vài căn nhà mở hé cửa, nhưng còn ai bên trong. Tiếng chuông thứ năm… ngưng hẳn.

từ phía xa, một bóng mờ hắt .

Không ai đó là Phạn Y là thứ khác… chỉ một điều: trấn Dạ La vẫn trả xong nợ hận của tám trăm năm.

Loading...