Hôn lễ của  và Lục Tiểu hầu gia  tổ chức vô cùng long trọng,  hề kém cạnh so với hôn lễ của Tạ Dư Phong và Phó Nhược Khanh.
Đêm tân hôn, trong tân phòng chỉ còn  một  .
Ta buồn chán tự  vén khăn voan,  loanh quanh trong phòng, chẳng  việc gì .
Vô tình, ánh mắt  lướt qua bức họa treo  tường – đó là bức tranh vẽ Phó Nhược Khanh đang gảy đàn.
Dù chỉ là một bức họa từ phía , nhưng từng đường nét, động tác đều  khắc họa sống động, đủ thấy  vẽ  dụng tâm đến mức nào.
Công bằng mà ,  liền lấy từ trong n.g.ự.c  một bức họa khác – Tạ Dư Phong vung kiếm luyện võ –  treo lên ngay bên cạnh.
 lúc , Lục Tiểu hầu gia  bước , thoáng sững ,  buột miệng bình luận:
"Nhìn thế , bọn họ quả thực là một đôi bích nhân, xứng đôi vô cùng!"
Ta  công nhận, mắt   của Lục Tiểu hầu gia quả nhiên  tinh tường.
Thật  ngờ, Lục Tiểu hầu gia   thể nhận  từ nét vẽ vụng về thời thơ ấu của  rằng, cái que củi cầm kiếm vung loạn xạ, chẳng rõ nam nữ  chính là Tạ Dư Phong.
Ta cầm lên chén rượu hợp cẩn, đưa cho  một chén, hào sảng :
“Anh hùng thấy  hùng, quả nhiên là ý tưởng lớn gặp !”
Phải thừa nhận rằng,  kinh thành , chỉ  Phó Nhược Khanh mới xứng đôi với Tạ Dư Phong.
Dù nàng từng là tình địch của , dù trong lòng   chút  cam tâm,  chê bai nàng vài câu.  nghĩ  nghĩ , nàng xuất chúng đến mức  chẳng tìm  chỗ nào để chê.
Lục Lân cũng chẳng tỏ vẻ do dự, ngửa đầu cạn sạch chén rượu hợp cẩn.
Sau đó,  bình thản cởi bỏ chiếc mão cưới nặng trịch  đầu , giọng điệu dịu dàng:
“Đói ? Có   Túy Tiên Lâu ăn giò heo ?”
Nghe đến giò heo Túy Tiên Lâu,  lập tức phấn chấn, gật đầu lia lịa:
“Đi! Đói từ lâu ,   là  ngay!”
Túy Tiên Lâu quả là  cách  ăn. Nhìn thấy  và Lục Tiểu hầu gia khoác   hỷ phục đỏ thẫm, liền hào phóng tặng thêm hai món ăn và một bình rượu.
Lão chưởng quỹ còn niềm nở chúc mừng:
"Chúc mừng hai vị, hữu tình nhân chung thành quyến thuộc!"
Ta  khỏi tò mò:
"Ngài nhận  chúng ?"
Lão chưởng quỹ  hiền hậu, chỉ  hai đĩa giò heo  bàn:
"Chỉ  hai vị mới thích chấm giò heo với giấm,  đương nhiên nhớ kỹ. Xem , khẩu vị hợp  như , cũng là một loại duyên phận hiếm ."
Nghe ,  và Lục Tiểu hầu gia lập tức buông ngay khúc giò đang chấm dở  giấm, sợ ăn nhiều quá thì duyên nợ càng sâu.
Nói đến Túy Tiên Lâu,  và Lục Tiểu hầu gia chính là  đầu tiên gặp  tại đây.
Thuở , Tạ Dư Phong và Phó Nhược Khanh thường  hẹn  ở Túy Tiên Lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hy-yen-hom-ay-tan-lang-khong-ngo/chuong-2-duyen-khoi-tu-gio-heo-tuy-tien-lau.html.]
Một ,  lén lút theo dõi Tạ Dư Phong đến đây.
Quán rượu đông nghịt ,   rõ nhất cử nhất động của  và tình địch,  đành miễn cưỡng  chung bàn với một nam nhân xa lạ, tiện quan sát hơn.
Mà nam nhân , chính là kẻ bám theo Phó Nhược Khanh – Lục Tiểu hầu gia.
Ta và , kẻ thì nghiến răng nghiến lợi    thương ân ái với kẻ khác, kẻ thì uất ức c.ắ.n nát miếng giò heo trong miệng.
Cuối cùng,  hậm hực ném xương xuống bàn, nghiến răng rít lên:
“Phó Nhược Khanh, đồ  xanh chính hiệu!”
Lục Tiểu hầu gia cũng nghiến răng nghiến lợi,  nhai giò heo  bực tức rủa:
“Tạ Dư Phong, tên quân tử giả dối !”
Hai câu  đồng thanh vang lên,  và  ngẩng đầu  .
“Ngươi thích Phó Nhược Khanh?”
annynguyen
“Ngươi thích Tạ Dư Phong?”
Một điều hiển nhiên: kẻ si tình của tình địch, chính là đồng minh!
Ngay lúc ,  và Lục Tiểu hầu gia lập tức liên thủ, quyết định trao đổi tin tức, cùng  nghĩ cách phá vỡ mối quan hệ giữa Phó Nhược Khanh và Tạ Dư Phong.
Hắn nắm rõ sở thích của Phó Nhược Khanh,  hiểu rõ từng thói quen của Tạ Dư Phong.
Thế nên, suốt một năm  đó, bất kể Phó Nhược Khanh và Tạ Dư Phong  đến , chắc chắn đều sẽ xuất hiện hai bóng  lén lút, lấm la lấm lét theo .
Không ngờ, bọn họ chẳng  tách , mà hai kẻ si tình như  và Lục Tiểu hầu gia  bất ngờ thành  với .
Sau khi trở về phủ,  trôi qua hơn một canh giờ.
Đêm tân hôn, ngọn nến hỷ  cháy quá nửa, tựa như đang thúc giục đôi tân lang tân nương đừng lỡ mất giờ lành.
Ta tẩy sạch lớp trang điểm, cởi bỏ bộ hỷ phục nặng nề, chỉ mặc trung y đơn bạc,   giường với tâm trạng thấp thỏm.
Ai ngờ,  khi chải chuốt xong, Lục Lân chẳng hề   lấy một cái, mà cứ thế  thẳng đến chiếc tràng kỷ, để mặc    hỷ sàng trống trải.
Hắn  ý gì đây? Định để  một  canh phòng suốt đêm ?
Nghĩ đến bức họa mà  treo trong tân phòng,   nhịn  châm chọc:
“Lục Lân, nếu ngươi  quyết tâm giữ  như ngọc vì Phó Nhược Khanh,   ban đầu còn đồng ý thành  với ?”
Hắn thoáng sững , vội vàng xua tay:
“Ta   vì nàng ! Ta chỉ… sợ nàng  .”
Ta  thẳng  mắt , nghiêm túc :
“Ta  từng  .”
Lời  dứt, căn phòng chợt tối  một nửa – là Lục Lân  thổi tắt một cây nến đỏ.
Hắn cẩn thận bế  lên. Trong ánh sáng mờ nhạt,  cảm nhận  ánh mắt nóng rực như lửa của .
Một đêm xuân nồng nàn, kéo dài đến khi ngọn nến hỷ cháy tàn.