Khi  bước  khỏi phủ Công chúa,  ngẩng đầu liền thấy hai cỗ xe ngựa đậu song song.
Trước một trong hai cỗ xe, một nam nhân  thẳng tắp, cao lớn uy nghiêm – chính là Tạ Dư Phong.
Mặc dù là võ tướng, nhưng    thích mặc y phục màu nguyệt bạch, cả  toát lên vẻ thanh nhã ôn hòa, hệt như một công tử quyền quý.
Chỉ là, lúc   , trong lòng   còn gợn lên bất cứ cảm xúc gì.
Ta thu hồi ánh mắt,  sang phía còn .
Lục Lân đang khoanh tay dựa  xe ngựa, y phục màu đen tuyền tôn lên khí chất trầm , tuấn tú bất phàm.
Giữa  và Tạ Dư Phong, dường như  một ranh giới vô hình ngăn cách.
Dù chỉ cách  một cỗ xe, nhưng cả hai  cố tình  như   thấy đối phương, ai nấy đều giữ vẻ lạnh nhạt,  ai đoái hoài đến ai.
Nhìn cảnh ,   nhịn  mà thấy buồn .
Tạ Dư Phong tưởng  đang  , liền lễ độ gật đầu, mỉm  đáp .
Ngay lúc đó, Lục Lân dường như cảm nhận  điều gì, ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy  và Tạ Dư Phong chạm mắt ,  lập tức nhíu mày, hậm hực lườm Tạ Dư Phong một cái, miệng lầm bầm gì đó  rõ.
“Tạ Dư Phong,  đến ?”
Một giọng  mềm mại vang lên phía  .
Ta xoay  , liền thấy Phó Nhược Khanh đang  nha  đỡ bước từng bước đến.
Thảo nào Lục Lân    trưng  bộ dạng như  ăn thịt , thì  là vì  thấy Phó Nhược Khanh.
Vừa nghĩ đến đó,  liền thấy Lục Lân sải bước về phía .
Ta c.ắ.n môi, chẳng lẽ   kiềm chế nổi,   dây dưa với Phó Nhược Khanh ngay  mặt Tạ Dư Phong ?
Ai ngờ,   chẳng thèm để mắt đến Phó Nhược Khanh, mà trực tiếp  thẳng tới chỗ .
Hắn túm lấy cổ tay , lật qua lật  kiểm tra, sắc mặt đầy lo lắng:
“Sao y phục của nàng   bẩn thế ? Trong phủ Công chúa  ai bắt nạt nàng ? Là Công chúa Thước Hoa ?”
Ta theo ánh mắt   xuống, mới nhận  tay áo  dính một mảng lớn dầu mỡ,  khỏi  hổ vội vàng lắc đầu.
“Không,  . Chỉ là  vô ý  bẩn thôi.”
Trước đây, để tiện luyện võ,  luôn mặc đối khâm tay hẹp. Hôm nay vì đến yến tiệc,  mới  sang la y tay rộng. Có lẽ lúc gắp thức ăn   cẩn thận để tay áo chạm  dầu mỡ.
Nghe  giải thích, Lục Lân nhận    quá căng thẳng, liền vội thả lỏng tay, hắng giọng lúng túng:
“Khụ… Không  là  …”
Ta cảm thấy ấm áp trong lòng, tự nhiên mà nắm lấy tay ,  :
“Ta ăn  no trong phủ Công chúa,  là chúng   Túy Tiên Lâu ăn thêm bữa nữa ?”
Lục Lân   thấy liền bật , trong mắt cũng ánh lên ý :
“Vậy thì  nhanh thôi!”
Trước khi rời ,  vẫn giữ lễ mà hướng Tạ Dư Phong và Phó Nhược Khanh gật đầu chào tạm biệt.
Lục Lân đỡ  lên xe ngựa,  chợt bỏ  một câu đầy ẩn ý:
“Đã thành  , về   thể giống như  đây nữa. Nàng nên giữ  cách với Tạ Dư Phong.”
Ta  , khẽ gật đầu, giọng điềm nhiên:
“Ừ,  cũng .”
Trên xe ngựa, Lục Lân đưa cho  một chiếc hộp đựng thức ăn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hy-yen-hom-ay-tan-lang-khong-ngo/chuong-4-gap-lai-giua-hai-chiec-xe-ngua.html.]
“Ăn chút lót   .”
Ta vội nhận lấy, mở  xem:
“Đây là… bánh hoa quế của ông bà lão trong con hẻm nhỏ ở phố Nam? Vẫn còn ấm nữa… Chàng mua  khi đến phủ Công chúa ?”
Lục Lân siết chặt bàn tay theo phản xạ, giọng   chút mất tự nhiên:
“Quy củ trong phủ Công chúa  nhiều,  sợ nàng   ăn no… Mà  nhớ, nàng thích bánh hoa quế của ông bà lão đó.”
Ánh sáng xuyên qua cửa xe ngựa, phủ lên gương mặt sắc nét của , càng tôn thêm vẻ tuấn tú phi phàm.
Tim  chợt đập nhanh hơn một nhịp.
Món bánh hoa quế , là một kỷ niệm của  và  trong dịp Thượng Nguyên Tiết năm nay.
Hôm đó, phố Nam tổ chức hội chùa và thả đèn hoa đăng,  đông như mắc cửi.
Chỉ trong chốc lát,  và Lục Lân  để lạc mất dấu Tạ Dư Phong và Phó Nhược Khanh.
Không còn cách nào khác, chúng  đành giữ tâm lý “ đến thì cứ tận hưởng”, cùng  dạo phố.
Chúng   qua hết gian hàng  đến gian hàng khác, cuối cùng quyết định tìm một quán hoành thánh ven đường nghỉ chân.
Không ngờ,   xuống, liền chứng kiến một cảnh chướng tai gai mắt.
Một nam nhân bán mứt hoa quả và bánh ngọt, vì thấy quán của ông bà lão bên cạnh đông khách hơn, liền bực tức gây sự.
annynguyen
Hắn  chẳng những c.h.ử.i mắng ầm ĩ, còn hung hăng lật đổ quầy hàng của hai ông bà.
Ta vốn định  tay dạy cho  một bài học, nhưng  kịp hành động, Lục Lân  nhanh chân hơn.
Hắn tung một cước đá bay gã nam nhân , ép   bồi thường cho hai ông bà già.
Gã đó chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, gặp  Lục Lân thì lập tức sợ đến tái mặt, run rẩy ném tiền xuống,  đó bỏ chạy mất dạng, thậm chí còn quên cả quầy hàng của .
Khi ,   Lục Lân   ánh đèn lồng mờ ảo, cảm giác như quanh  tỏa  một luồng sáng nhàn nhạt, khiến   tự chủ  mà  thu hút.
Hai ông bà vô cùng cảm kích, vội lấy  hai hộp bánh hoa quế, run run đưa cho chúng :
“Cảm ơn công tử   tay giúp đỡ! Cô nương , cô tìm  một vị lang quân  lắm đấy.”
“Không ,  và    như …”
Ta vội vàng giải thích, nhưng hai ông bà già chỉ  hiền hậu, ánh mắt đầy vẻ thấu hiểu.
Lục Lân   gì, chỉ lẳng lặng nhận lấy hai hộp bánh hoa quế,  nhét  tay .
Bàn tay  ấm nóng, nhiệt độ  truyền đến lòng bàn tay , khiến cả   bỗng dưng cứng đờ.
Mặt  đỏ bừng, nhưng  chẳng hiểu vì .
Khi ,    cảm giác đó là gì.
Chỉ nhớ rằng, suốt quãng đường về phủ,   vô thức ăn hết cả hai hộp bánh hoa quế.
Đêm đó,  trằn trọc khó ngủ.
Từ năm tám tuổi,  khi Tạ Dư Phong cứu  khỏi miệng ác khuyển, việc đuổi theo bóng lưng   trở thành thói quen của .
Thế nhưng…
Người lẽ    bận lòng,  nhớ mong,  trằn trọc suy nghĩ hẳn  là Tạ Dư Phong.
Vậy mà tại …
Trong đầu  cứ mãi quẩn quanh hình bóng Lục Lân?
Suy nghĩ  khiến  bối rối lạ thường.
Ta… lẽ nào  trở thành một nữ nhân ba lòng hai   ?