Trên đường hồi phủ, Lục Lân lẩm bẩm than phiền suốt dọc đường:
“Cố Tư Uyên đúng là dài dòng,   những chuyện chẳng   . Ta căn bản   .”
Ta vốn định hỏi  về chuyện tiểu cô nương năm đó, nhưng suy  nghĩ , chúng   thành , những chuyện cũ   còn quan trọng nữa.
Hà tất  đào bới quá khứ, tự rước phiền não  lòng?
 lúc , Lục Lân giả vờ lơ đãng hỏi:
“À, đúng … Phó Nhược Khanh tìm nàng  chuyện gì?”
Ta tựa đầu lên vai ,  nhẹ:
“Chàng tuyệt đối  ngờ . Ngay từ đầu, Phó Nhược Khanh và Cố Tư Uyên   chúng  lén bám theo bọn họ.”
Hắn  tỏ vẻ bất ngờ, chỉ trầm giọng :
“Cố Tư Uyên quanh năm chinh chiến,  sớm luyện  đôi mắt sắc bén như chim ưng. Mọi con mồi  kẻ địch đều khó thoát khỏi tầm mắt của .”
“Thế còn Phó Nhược Khanh, nàng    gì khác ?”
Ta  mà khẽ cau mày, lòng dâng lên chút bất mãn khó hiểu.
Quả nhiên,  vẫn quan tâm đến Phó Nhược Khanh…
Ta lập tức ôm chặt lấy cánh tay , giọng thản nhiên:
“Chỉ là đôi ba câu chuyện phiếm giữa nữ nhân với , chẳng  gì quan trọng cả.”
Lục Lân  xong, chỉ khẽ gật đầu,  hỏi thêm nữa.
Ta cảm nhận  bờ vai  đang căng cứng, nhưng ngay khoảnh khắc  tựa ,  liền thả lỏng.
Như thể, trong lòng …
Có  bên cạnh, là đủ .
Dùng xong bữa trưa, chúng  lập tức lên đường đến biệt viện  núi để tránh nóng.
Lục Lân  rằng, biệt viện  là chốn bí mật của , mỗi năm cứ đến mùa hè oi ả,  đều cùng Lục lão Hầu gia đến đây ở tạm một thời gian.
Chỉ là năm nay, vì chứng đau chân tái phát, Lục lão Hầu gia  thể chịu  gió núi, nên đành ở  phủ.
Dãy núi rừng xanh bạt ngàn, gió mát hiu hiu.
Biệt viện  thiết kế giản dị và tinh tế, chỉ riêng chiếc xích đu  tán cây lớn trong sân, trông  chút  hợp cảnh.
Ta tò mò hỏi:
“Sao ở biệt viện   xích đu?”
Lục Lân  về phía xích đu, đáy mắt thoáng qua một tia trầm lắng, giọng  nhẹ nhàng nhưng  chút kiềm nén:
“Ta đặc biệt  cho nàng.”
Hắn  xong, liền  sang dặn dò thị nữ chuẩn  nước mơ ướp lạnh cho ,  tự   phòng sắp xếp hành lý.
Ta thì ung dung   xích đu, nhấm nháp chén nước mơ mát lạnh, tận hưởng gió núi trong lành.
Gió mát phả  mặt suốt nửa canh giờ, cơ thể    thư giãn, nhưng vẫn  thấy bóng dáng Lục Lân .
Ta cảm thấy lạ.
Dọn dẹp mà cũng mất nhiều thời gian thế ?
Ta nhảy xuống khỏi xích đu,   phòng tìm .
Vừa bước ,  liền thấy Lục Lân đang cúi , cẩn thận lấy một chồng tranh từ trong rương gỗ đỏ .
Ta nghi hoặc hỏi:
“Lục Lân,  đang  gì ?”
Bất ngờ  thấy giọng , Lục Lân giật b.ắ.n , cả chồng tranh  tay rơi lả tả xuống đất.
Vài cuộn tranh lăn tứ phía, trong đó  một bức tranh vì dây buộc  lỏng, liền mở    ngay  mặt .
Ta cúi xuống nhặt lên,   thấy cảnh trong tranh, lập tức cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Dưới tán cây quế rậm rạp,  một chiếc xích đu gỗ.
Trên xích đu, một bé gái tầm mười tuổi, miệng  rạng rỡ, ánh mắt sáng như .
annynguyen
Sau lưng nàng, một thiếu niên mập mạp, đang giữ tư thế đẩy xích đu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hy-yen-hom-ay-tan-lang-khong-ngo/chuong-7-buc-tranh-duoi-tan-que.html.]
Ta đột nhiên sững , ánh mắt chăm chú   chiếc trâm hình cá vàng  tóc bé gái trong tranh.
Ta thất thần lẩm bẩm:
“Đây là… cây quế và xích đu trong viện của Tạ Dư Phong…
Cô bé  xích đu chính là …
Vậy còn…  trai phía … là ai?”
Đột nhiên,  nhớ  lời Phó Nhược Khanh từng , trong đầu hiện lên một đoạn ký ức mơ hồ   lãng quên.
Khoảng tám năm , nhà Tạ Dư Phong mở tiệc do dời phủ.
Ta cảm thấy yến tiệc nhàm chán, bèn kéo Tạ Dư Phong  sân ,   đẩy xích đu cho .
Thế nhưng,  chỉ qua loa đẩy vài cái,  lấy cớ  tiếp khách, để   một  bơ vơ.
Ta  gọi ca ca Tần Lạc Nguyệt, nhưng     chạy   mất.
Ta chỉ  thể   xích đu, ủ rũ thất vọng.
Ngay lúc đó, một thiếu niên  dáng  mũm mĩm chậm rãi  tới.
Hắn gãi đầu bối rối, giọng   chút ngại ngùng:
“Ờm…  khỏe lắm,  là… để  đẩy xích đu cho nàng?”
Ta mắt sáng rực, lập tức vui vẻ :
“Vậy thì đa tạ ngươi nhé!”
Sau đó,  đẩy xích đu vô cùng nghiêm túc, còn  thì chơi đến quên cả trời đất.
Không ngờ, lúc đang vui vẻ nhất, mấy tên công tử nhà giàu bỗng dưng chạy tới gây chuyện.
Bọn họ  chằm chằm  thiếu niên đang đẩy xích đu, giễu cợt:
“Trời ạ, béo thế  mà cũng dám xuất hiện ở đây ? Nhìn chẳng khác gì một con heo!”
Vừa  thấy câu đó,  lập tức nhảy xuống khỏi xích đu.
Một quyền đập gãy xích đu, trợn mắt  bọn chúng, hùng hổ :
“Các ngươi  ăn phân ? Có cần  nhấn đầu xuống chum nước rửa sạch miệng ?”
Bọn  sợ tái mặt, bỏ chạy mất dạng.
Thiếu niên nọ  , vẻ mặt  ngạc nhiên  lo lắng.
Hắn  với giọng hoảng hốt:
“Ngươi đập hỏng xích đu thế , nếu  Tạ lão Tướng quân trách phạt,  sẽ nhận tội  ngươi.”
Ta khoanh tay, thản nhiên đáp:
“Không  , cái xích đu  là đồ cũ của chủ nhân  để . Tạ Dư Phong còn định vứt nó ,  giúp  tiết kiệm công sức . Giờ   thể chặt  đem  bếp  củi đốt.”
Thiếu niên nọ sững ,  phì .
Hắn lấy  một gói giấy dầu, mở  bên trong là hai chiếc giò heo.
Hắn đưa cho  một chiếc:
“Cho nàng một cái .”
Thế là, chúng  cùng    gốc quế,  ăn giò heo  trò chuyện.
Lúc đang ăn,   nhai  :
“Nếu  giấm thì ngon hơn nhiều. Giò heo chấm giấm,  đậm đà  đỡ ngán.”
Thiếu niên nọ chớp mắt, vẻ mặt tò mò:
“Thật ? Lần   cũng sẽ thử ăn giò heo chấm giấm xem .”
Sau đó, ca ca Tần Lạc Nguyệt từ xa gọi .
Ta vội vàng vẫy tay chào tạm biệt thiếu niên nọ,  chạy  tìm ca ca.
Ký ức đến đây thì chấm dứt.
Ta bỗng bần thần  bức tranh  mặt…
Người thiếu niên mũm mĩm năm đó…
Chẳng lẽ… chính là Lục Lân?