Kẻ bạc tình muốn hủy hôn? Ta trồng trọt phát tài, hắn hối hận điên cuồng - Chương 109: Lễ nghĩa qua lại
Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:21:48
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tùng Yên chỉ huy hai tiểu tư phía đưa thùng gỗ sân: “Phương cô nương, tiểu nhân còn về trấn gấp, xin cáo từ .”
Nói xong cũng cho Phương Thanh Hòa cơ hội từ chối, y chuồn êm mất.
Lưu thị và Phương Hưng Vượng thấy liền lên: “Thanh Hòa, Tùng Yên gì , cái gì mà bồi lễ xin ?”
“Không gì, một chút hiểu lầm nhỏ, rõ là .”
Phương Thanh Hòa mở thùng gỗ , phát hiện một cái thùng khá lớn gần như chất đầy, bao nhiêu bức tranh đây?
Nàng tùy tiện lấy cuộn tranh cùng mở , lập tức ngẩn , cánh tay tự chủ mà run rẩy.
Lưu thị từ bên cạnh thò đầu một cái, vội vàng đưa tay che mắt: “Trời ơi, cái thứ gì , mà đáng sợ thế!”
Phương Thanh Hòa cuộn tranh : “Ngoại bà, đây là hổ.”
Lưu thị vỗ vỗ ngực, dù thấy, lòng vẫn còn kinh hãi: “Thì hổ trông như , trách là mãnh thú, mắt nó thôi thấy khó chịu , cảm giác nó vồ tới ăn thịt . hổ màu đen , hoa hòe thế ?”
Phương Thanh Hòa : “Chúng cũng từng thấy hổ, đều là khác kể, là đen trắng thì thật sự chắc. vị Lê thì khác, xem y vẽ hổ chân thực đến , chắc chắn từng thấy hổ sống, thể hổ chính là sọc vàng đen.”
“Đồng cảm bấy lâu đều lừa .”
Lưu thị thò đầu những bức tranh trong thùng: “Trong sẽ đều là hổ chứ?”
Phương Thanh Hòa khôn ngoan hơn, nàng mở một phần , xác nhận là một bức tranh sơn thủy, lúc mới nghiêng cho hai bên cạnh xem.
Lưu thị đưa tay sờ lên mặt giấy: “Đẹp quá! Cứ như thật !”
Phương Thanh Hòa cũng thấy .
Là một ngoại đạo, nàng cái cái dở gì, chỉ bức tranh , tâm trạng cũng trở nên hơn.
Trong những bức tranh bỏ tiền mua đây cũng tranh sơn thủy, nàng cũng thấy , nhưng so với bức , cao thấp lập tức rõ ràng.
Tranh , dù là ngoại đạo cũng thể thưởng thức.
Phương Thanh Hòa cầm tranh đến cửa phòng Thanh Điền: “Thanh Điền mau xem, cái ?”
Thanh Điền đang sấp chiếu cỏ xem tranh của Lâm Khiêm, đầu thấy đồ trong tay Phương Thanh Hòa, mắt y lập tức sáng bừng, bước chân nhỏ chạy vội đến cửa, tham lam quét nội dung bức tranh.
Phản ứng lên tất cả, Thanh Hòa đưa tranh cho y: “Đến chiếu từ từ xem.”
Thấy thích tranh của Lê Yến, khí uất của Phương Thanh Hòa sáng nay liền tiêu tan.
Nàng nghĩ, Lê lừa quá nhiều , cảnh giác một chút cũng là bình thường, huống hồ khi mạo phạm lập tức bồi lễ xin , hơn nữa lấy nhiều tranh như để xin , thể thấy bản tính cũng tệ.
nhận nhiều lễ vật như , cũng gửi chút hồi lễ, nếu sẽ tỏ nàng hiểu lễ nghĩa.
nên gửi cái gì đây?
Nàng khắp trong nhà ngoài sân, thực sự bất kỳ ý tưởng nào.
Đồ vật rẻ tiền phổ biến thì thể mang tặng, đồ đắt tiền, một là chọn thế nào, hai là nàng trong tay cũng dư dả lắm, thể tùy tiện tiêu xài…
“Thanh Hòa, đang nghĩ gì , gọi cháu mấy cũng phản ứng.”
Phương Thanh Hòa giật hồn, Lưu thị: “Ngoại bà, gì với cháu ?”
Lưu thị : “Ta hỏi cháu, tối nay cháu định gọi những ai đến ăn cơm, xem xem nấu bao nhiêu cơm.”
“Chỉ gọi Chí Cương ca và tiểu Thạch Đầu, hôm khác chuẩn , mời riêng Tiền đại nương và Tần đại bá.”
“Được, chuẩn đây.”
Lưu thị bếp, nhưng nhanh chóng : "Chạy bên ngoài gần nửa ngày, chắc chắn khát, hết uống chút ."
Phương Thanh Hòa nhận lấy chén , cúi đầu hoa hồng và táo đỏ trong nước, đột nhiên nảy ý tưởng.
Nàng thể dưỡng sinh!
Trong gian, dùng linh tuyền linh thổ trồng các nguyên liệu, đó nghiền thành bột viên dưỡng sinh trong kho rắc lên một ít, hiệu quả tuyệt đối !
Buổi tối, Phương Hưng Vượng dẫn Thanh Điền đến Tần gia gọi Tiểu Thạch Đầu đến ăn cơm, kết quả khi về dẫn theo ba đứa trẻ.
Ngoài Tiểu Thạch Đầu, còn chị em Tần Minh Vũ và Tần Minh Phong của tam phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-bac-tinh-muon-huy-hon-ta-trong-trot-phat-tai-han-hoi-han-dien-cuong/chuong-109-le-nghia-qua-lai.html.]
Người đến tận cửa, hơn nữa là hai đứa trẻ, Phương Thanh Hòa cũng tiện gì, bèn bảo họ .
Phương Hưng Vượng lùi hai bước, nhỏ: "Ta bảo Thanh Điền tìm Thạch Đầu chơi, nhưng vợ Chí Thành cứ nhất định bắt hai đứa chúng nó theo, gì mà đông sẽ náo nhiệt.
Nàng lời dối trá mà cần nghĩ , khi ở chung nhà, Thạch Đầu dẫn hai đứa con nhà nàng đến tìm Thanh Điền chơi, nàng từng cho phép."
Phương Hưng Vượng ít khi phản cảm với ai đến , chủ yếu là sự khinh thường trắng trợn của Vương Mẫn Lệ đối với Thanh Điền khiến tức giận.
nhà và Vương Mẫn Lệ còn vướng bận Tần gia, thật sự tiện trở mặt.
Phương Thanh Hòa cũng ưa Vương Mẫn Lệ, cả ngày chỉ nghĩ đến việc chiếm tiện nghi, cứ như thể những khác đều là kẻ ngốc .
Nàng đầu hỏi: "Tiểu Thạch Đầu, trưởng của con về ?"
Tần Minh Thạch chạy đến đáp: "Đã về , lúc con đến thì thấy thôn."
Phương Thanh Hòa vỗ vỗ đầu : "Hôm nay Thanh Điền huyện thành, đặc biệt mua cho con món chân giò lớn, con hãy gọi trưởng cùng đến ăn, cứ là bảo gọi, bảo nhất định qua."
Tần Minh Thạch , khoa trương chùi chùi mép: "Hòa dì thật quá, con gọi trưởng đây!"
Chẳng mấy chốc, Tần Minh Thạch kéo trưởng Tần Minh Sơn xuất hiện.
Tần Minh Sơn năm nay mười tuổi, đang học ở tư thục trong trấn, thiếu niên nhỏ tuổi chút câu nệ, khi Phương Thanh Hòa thì mặt rõ ràng đỏ lên: "Hòa dì, quấy rầy ."
Phương Thanh Hòa Tần Minh Sơn, trong lòng khỏi cảm thán.
Tần gia dường như trúng tà , liên tiếp hai đời đều sách, nhưng chẳng ai học thành tài.
Tần Chí Tín như , Tần Minh Sơn cũng thế.
Nghe thiên phú của Tần Minh Sơn kém gì tiểu thúc của , mười hai tuổi phu t.ử trong trấn tiến cử đến huyện thành sách, mười lăm tuổi tham gia huyện thí, nhưng huyện thí ngã gãy tay, vì dù đỗ thứ năm trong huyện thí, cũng đành bỏ lỡ phủ thí.
Vốn định năm thi , nào ngờ tay để di chứng, thể cầm bút vững vàng nữa.
Hắn sách nhiều năm, nhưng bất kỳ đất dụng võ nào, cuối cùng chỉ thể trở về trồng trọt...
Phương Thanh Hòa giữ nụ : "Nói gì mà quấy rầy quấy rầy, mau ."
Tần Minh Sơn còn , Tần Chí Cường và ba em Ngô gia trở về.
Phương Thanh Hòa nhiệt tình mời Tần Chí Cường ở .
Người tề tựu đông đủ, Lưu thị liền gọi ăn cơm.
Khi món chân giò, vịt kho, thịt kho tàu lượt bưng , tất cả đều kiềm mà nuốt nước bọt.
Thật sự quá thơm!
Còn những món thịt muối và trứng chưng vốn yêu thích ngày thường, đều bỏ qua.
Ngô Trường Phúc món ăn thịnh soạn, hiếu kỳ hỏi: "Hôm nay chuyện gì mà nhiều thịt đến ?"
Phương Hưng Vượng hớn hở : "Tình trạng của Thanh Điền ngày một hơn, đây đều là công lao của Tiểu Thạch Đầu. Thanh Điền mời Tiểu Thạch Đầu ăn chân giò, cho nên chúng đều là nhờ phúc của con!"
Nói xong, Phương Hưng Vượng gắp cho Tần Minh Thạch một miếng thịt chân giò và một cái đùi vịt kho: "Tiểu Thạch Đầu, đừng ngại, ăn gì thì tự gắp."
"Đa tạ Phương gia gia..."
Lời của Tần Minh Thạch còn dứt, Tần Minh Phong bên cạnh đưa đũa bát thịt kho tàu.
Tần Chí Cường thấy , nụ mặt lập tức cứng , đến nhà khác khách, chủ nhà còn khai tiệc động đũa , tưởng Tần gia bọn họ gia giáo.
Phương Hưng Vượng vội vàng xoa dịu: "Ăn cả , ăn cả , nguội sẽ ngon nữa."
Nói đoạn, ông gắp cho Tần Chí Cường một miếng thịt kho tàu: "Là Thanh Hòa mang về từ Bão Nguyệt Lâu ở huyện thành đấy, nếm thử xem mùi vị thế nào."
Chủ nhà đưa thang đến tận mặt, Tần Chí Cường cũng tiện mất hứng, nếm một miếng thịt kho tàu, khen: "Mùi vị quả thật tầm thường..."
"Thịt kho tàu nhà Phương gia gia thật ngon, trưởng, bao giờ gọi ? Huynh lén ăn một !"
Chỉ chớp mắt, Tần Minh Phong ăn ba miếng thịt kho tàu, miệng nhồm nhoàm đầy ắp, đũa vẫn ngừng gắp bát.
Khoảnh khắc đó, Tần Chí Cường chỉ cảm thấy mặt mũi đều mất sạch...