Kẻ bạc tình muốn hủy hôn? Ta trồng trọt phát tài, hắn hối hận điên cuồng - Chương 149: Bị những thứ không thể có được khi còn trẻ giam cầm cả đời
Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:24:38
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Thanh Hòa nghiêm túc Vương Mẫn Lệ từ xuống , tuy mở miệng, nhưng ý từ chối cũng khá rõ ràng.
Vương Mẫn Lệ chút sốt ruột, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phương Thanh Hòa, vội vàng hỏi: "Ta chỗ nào , cho , nhất định sẽ sửa. Việc kinh doanh của còn sang năm nữa, mấy tháng hãy xem thể sửa đổi ."
Phương Thanh Hòa trầm ngâm một lát cuối cùng cũng : "Người giúp việc mà chọn, nhất định là một lòng nghĩ cho gia đình , hướng về phía ."
Vương Mẫn Lệ thiếu chút nữa là chỉ trời thề thốt: "Muội dâu, chắc chắn sẽ hướng về mà! Từ nay về , đông tuyệt tây, bảo đ.á.n.h chim tuyệt bắt gà."
Phương Thanh Hòa hỏi: "Tam tẩu, nếu nhà đẻ của tẩu hỏi thăm chuyện ăn của , tẩu trộm bí phương của cho họ, tẩu sẽ từ chối ?"
"Ta..."
Lời đảm bảo đến miệng, nhưng ánh mắt thẳng thắn của Phương Thanh Hòa, cũng .
"Tẩu nhị tẩu mà đến nông nỗi ngày hôm nay ?"
Phương Thanh Hòa đột nhiên chuyển đề tài về Dịch Tuyết: "Nàng vốn một ván bài , nhưng vì chủ kiến, tự đẩy ngõ cụt."
Trong đôi mắt nhỏ bé của Vương Mẫn Lệ chứa đựng sự khó hiểu lớn lao.
Phương Thanh Hòa liền bóc tách từng lời mà : "Ta mẫu qua, nhị tẩu khi xuất giá, ở nhà coi trọng, thậm chí thường xuyên bắt nạt. Trong tình huống như , sẽ nảy sinh ý nghĩ bỏ trốn, nhưng càng khao khát tình từng khi còn nhỏ, thậm chí cả đời đều vì nó mà phấn đấu. Rất rõ ràng, nhị tẩu chính là loại như , cho nên nàng để mặc cha kiểm soát cuộc sống của , chi phối gia đình . Nàng nếu thể ngay từ đầu nghĩ rõ lập trường của , chuyện ngày hôm nay?"
Nói xong Dịch Tuyết, Phương Thanh Hòa một chiêu hồi mã thương, đến Vương Mẫn Lệ: "Tam tẩu, đoán nếu tẩu kiếm tiền, chắc chắn để cải thiện cuộc sống của , cũng dùng cho Minh Vũ Minh Phong, tẩu sẽ hiếu kính cha tẩu, thậm chí cung cấp cho cháu trai bên nhà đẻ học, đúng ?"
"Ta, đó dù cũng là cha , nếu khả năng, tổng hiếu kính chứ."
Vương Mẫn Lệ thấy tâm tư thiên vị nhà đẻ vạch trần, vô cùng hổ, cố gắng tìm lý do để chứng minh bản : "Hơn nữa, hơn nữa chẳng cũng chăm sóc nhà đẻ, mời phu t.ử cho Thanh Điền đó ?"
Lời dứt, Vương Mẫn Lệ liền bình tĩnh , vô thức lùi về phía một bước.
Nàng sợ Phương Thanh Hòa động thủ.
Phương Thanh Hòa tức giận, chỉ mỉm : "tẩu chỉ thấy chăm sóc nhà đẻ, mời phu t.ử cho Thanh Điền, xem cha đối xử với thế nào? Không đến những chuyện khác, chỉ đến hồi môn của , cho dù bộ trang sức vàng mà Triệu thái thái thêm , những thứ cha chuẩn cho cũng là hạng nhất tươm tất, mười dặm tám thôn khó mà tìm thứ nào hợp với cô nương đến thế. Tình cảnh nhà tẩu cũng đấy, Thanh Điền dù cũng sự khác biệt so với trẻ bình thường, Thanh Nham Thanh Khê còn đầy tuổi, cho dù cha để tay trắng ngoài, trong thôn cũng chẳng ai thể lời nào. cha gần như dọn sạch gia tài, đưa những thứ nhất mà họ thể cho. Chân thành đổi chân thành, họ đối xử với , cũng nguyện ý đối xử với họ. Hơn nữa mẫu hôm nay còn với , thể để bỏ tiền mời phu t.ử nữa. Nếu những chuyện đổi sang tẩu, cha tẩu thể ?"
Vương Mẫn Lệ đỏ mặt, là ghen tị tức giận: "Thế, thế là vì nhà tiền!"
Phương Thanh Hòa chủ đề lạc đến đây, nhưng nàng cũng sửa, thuận theo lời Vương Mẫn Lệ : "Nếu nhà tiền, cũng tình yêu thương của cha , thì tuyệt đối sẽ mời phu t.ử cho Thanh Điền. Ta sẽ dành dụm từng đồng kiếm , cho con cái của học, sắm sửa gia nghiệp cho chúng. Ta cũng từng là trẻ con, rõ nhất yêu thương là tư vị thế nào. Những thứ thiếu thốn khi còn nhỏ, sẽ đền bù gấp bội cho con cái , sẽ để chúng theo vết xe đổ của . Còn về những tình cảm và lời khen ngợi mà khi còn nhỏ hề , khi lớn lên càng cần cố chấp nữa. Bởi vì những gì tẩu bỏ tiền, bỏ sức, bỏ tấm lòng chân thật đổi lấy, chỉ là vũ khí để họ bóc lột tẩu mà thôi."
Vương Mẫn Lệ mấp máy miệng, mở khép , vẻ tán đồng những lời của Phương Thanh Hòa, nhưng tìm lý do để phản bác.
Phương Thanh Hòa dậy, vỗ vỗ vai Vương Mẫn Lệ: "Tranh thủ bây giờ còn thể đầu, đừng theo vết xe đổ của Dịch Tuyết. Dịch Tuyết cho dù nhà chồng bỏ rơi, nàng đối với nhà đẻ ít nhiều vẫn còn chút tác dụng, đến nỗi đường lui. nếu tẩu thật sự hưu , nhà đẻ tẩu thể cung cấp cho tẩu cái gì? Là vợ lẽ cho lão góa phụ ư? Hay là ở nhà trâu ngựa hầu hạ họ cả đời, đến khi về già chê tẩu vướng víu, chê tẩu ăn bám, đuổi tẩu ngoài, để tẩu tự sinh tự diệt? Lời đến đây, tẩu hãy suy nghĩ kỹ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-bac-tinh-muon-huy-hon-ta-trong-trot-phat-tai-han-hoi-han-dien-cuong/chuong-149-bi-nhung-thu-khong-the-co-duoc-khi-con-tre-giam-cam-ca-doi.html.]
Vương Mẫn Lệ như mất hồn trở về phòng, ngay cả bữa tối cũng ăn.
Đêm hôm đó nàng thậm chí còn ngủ mấy, nhắm mắt , lời của Phương Thanh Hòa cứ văng vẳng bên tai nàng.
Nàng đột nhiên phát hiện, những thứ cố chấp bao nhiêu năm nay, hình như căn bản ý nghĩa gì.
Những gì nàng liều mạng tranh giành, là những thứ nàng chẳng cần trả giá gì cũng thể .
Quan trọng là những thứ nàng tranh giành , ngoài việc vui trong lòng lúc đó , thật bất kỳ tác dụng nào.
Mà nàng vì thế mà bỏ tiền bỏ sức, chịu đựng cái liếc mắt khinh bỉ của bà bà, tổn thương lòng nam nhân và con cái.
Cuộc sống như , thật sự vô vị vô cùng...
Sau khi Dịch Tuyết trở về, mấy ngày đều . Tần Chí Cường cũng sớm về muộn, đang bận rộn chuyện gì.
Phương Thanh Hòa suốt ngày bận rộn với đủ thứ lặt vặt. Vương Mẫn Lệ vốn thích buôn chuyện gần đây cũng như cà tím sương giá mà héo rũ , Phương Thanh Hòa cũng rõ hai họ tình hình thế nào.
Đến khi nàng tin tức của hai , văn thư hòa ly đều ký xong, sáu đứa trẻ của Tần gia cũng đón về.
Minh Sơn và Minh Trung lẽ chuyện cha hòa ly, tâm trạng suy sụp, mí mắt đều chút sưng tấy.
Phương Thanh Hòa nỡ thấy trẻ con đáng thương, trong phòng lấy hai gói điểm tâm: "Minh Sơn, đây là điểm tâm do Bão Nguyệt Lâu , đặc biệt ngon, con hãy chia cho mà ăn."
Trẻ con nào mà thích ăn điểm tâm, đồ ăn, hai đứa trẻ mặt đều nở nụ .
Tiền thị thấy lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, âm thầm giơ ngón cái về phía Phương Thanh Hòa.
Phương Thanh Hòa thấy nỗi lo lắng giấu trong mắt nàng, liền bước đến mách nước: "Mẫu , Minh Sơn Minh Trung ở Dịch gia hai năm, chút nỡ cũng là bình thường. Mẫu hãy chuyện với chúng nhiều hơn, nếu gì, thì hãy về nội dung lớp, để chúng phu t.ử của mẫu , dạy mẫu sách nhận chữ. Đợi khi dần dần quen thuộc, chúng tự nhiên sẽ thiết với mẫu , cũng sẽ nguyện ý ở nhà."
"Ta hiểu , nhất định sẽ chuyện với chúng nhiều hơn."
Lời dứt, Tiền thị Phương Thanh Hòa, ấp úng : "Thanh Hòa , , còn chuyện phiền con."
“Người .”
“Ta Minh Sơn và Minh Trung hai theo Thanh Hòa học thêm một thời gian nữa, đến sang năm sẽ đưa chúng đến tư thục.”
Tiền thị sắp xếp như , một là sợ Dịch gia giở trò, hai là sợ Minh Sơn, Minh Trung lưu luyến Dịch gia mà lén lút chạy về, đó chẳng khác nào dê miệng cọp!
Người ngăn cản Dịch Tuyết gặp con cái, nhưng là ở địa phận Tần gia...