Kẻ bạc tình muốn hủy hôn? Ta trồng trọt phát tài, hắn hối hận điên cuồng - Chương 158: Chi tiền như nước chảy

Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:24:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Muội của Mã Tam Lực.”

Câu trả lời mà Ngô Trường Phúc khiến Phương Thanh Hòa ngờ tới.

Trong khoảnh khắc, trong lòng nàng nảy sinh vài ý nghĩ tối tăm.

Tuy nhiên, nàng nhanh chóng kìm nén xuống, như chuyện gì hỏi: “Đại cữu nghĩ đến nàng ?”

Ngô Trường Phúc chút ngượng ngùng: “Chúng mang theo cơm trưa , mỗi Tam Lực mang đồ ăn đều đặc biệt thơm, chia cho chúng ăn vài , quả thực ngon.

Mã Tam Lực là do , còn tay nghề của cũng kém gì đầu bếp.

Con tìm nấu cơm, theo bản năng liền nghĩ đến nàng .”

Phương Thanh Hòa bỏ lo lắng, đáp: “Ta ý kiến, nhưng đại cữu hỏi Mã Tam Lực , xem ý của họ thế nào.”

Lưu thị thì lườm một cái: “Ta còn tưởng con hiếu kính , hóa là chê cơm nấu khó ăn.”

Ngô Trường Phúc ăn buôn bán nửa năm, miệng ngọt hơn nhiều, lời dỗ dành bật ngay: “Làm thể? Ta thích ăn cơm mẫu nấu nhất!

Ta là xót mẫu nấu cơm cho nhiều như ăn, cơ hội, chỉ nấu cho một thôi.”

Lưu thị “Phì” một tiếng: “Ta hưởng phúc, mới nấu cơm cho con.”

Cả nhà đều phá lên .

Bên Mã gia, khi Mã Kiều Kiều hòa ly, nhà đẻ tạm thời lời tiếng gì, nhưng các chị dâu lời trong lời ngoài vẫn nàng sớm xem mắt, mau chóng tái giá.

Nàng vẫn luôn tự lực cánh sinh.

Nếu thể tự nuôi sống , nàng sẽ lý do để từ chối tái giá.

Biết Phương gia tìm nấu cơm, nàng tin liền đến.

Lưu thị bảo nàng nấu một bữa cơm, lập tức tâm phục khẩu phục.

Rõ ràng là cùng nguyên liệu, cơm Mã Kiều Kiều nấu quả thực ngon hơn.

Hơn nữa Mã Kiều Kiều động tác lanh lẹ, nấu xong cơm canh, nhà bếp cũng dọn dẹp sạch sẽ, khi ăn cơm giúp quét sân, giặt tã lót, hề nghỉ ngơi.

Có Mã Kiều Kiều giúp đỡ, nàng nhẹ nhàng bao nhiêu, trong lòng còn bài xích chuyện thuê nữa.

Thanh Hòa đúng, trong nhà kiếm nhiều tiền như , nàng chẳng nên hưởng phúc .

Chuyện mời Mã Kiều Kiều cứ thế quyết định, mỗi ngày hai mươi lăm văn, sáng đến, tối về, chủ yếu nấu ba bữa cơm trong ngày, rảnh rỗi thì giúp dọn dẹp nhà cửa.

Phương Thanh Hòa khi sắp xếp xong xuôi, lập tức hành động.

Nàng nha hành hai lượt, mua một gian tiệm, đó điều động Tần Chí Cường, phụ trách việc sửa sang trang hoàng tiệm, Tần Phú Quý cũng theo, các loại tủ kệ và giá hàng cho tiệm.

Người nhà họ Tần Tần Chí Cường sẽ chưởng quỹ ở tiệm trong thành, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.

Vương Mẫn Lệ thì để mắt tới vị trí mà Tần Chí Cường để trống: “Thanh Hòa, xưa nước phù sa chảy ruộng ngoài, con xem công việc của đại ca, nên giao cho tam ca con ?”

Việc của đại ca thể kiếm tám mươi văn, phu quân của nàng giám công chỉ ba mươi văn, sự chênh lệch quả thực lớn.

Hơn nữa nàng cũng chen chân vị trí của đại ca, là do đại ca nữa nàng mới để ý đến.

Phương Thanh Hòa trực tiếp : “Tam tẩu, ăn buôn bán chú trọng lợi nhuận, tẩu nghĩ nhị ca và tam ca, ai thích hợp bán hàng hơn?”

Dù Vương Mẫn Lệ thiên vị đến mấy, cũng thể là phu quân của .

đều kẻ mù.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-bac-tinh-muon-huy-hon-ta-trong-trot-phat-tai-han-hoi-han-dien-cuong/chuong-158-chi-tien-nhu-nuoc-chay.html.]

Nàng lòng nguội lạnh như tro tàn, nhưng Phương Thanh Hòa : “Tuy nhiên tam tẩu, tam ca thích hợp bán hàng, thấy tẩu thích hợp.”

Lời như linh đan diệu dược, Vương Mẫn Lệ lập tức sống : “Thanh Hòa, ý là để theo các cữu cữu bán hàng ?”

Phương Thanh Hòa lắc đầu: “Việc đó ngày nào cũng chạy ngoài, tẩu cần chịu khổ như .

Tẩu quên từng , năm sẽ chuyện ăn mới ?”

còn chuyện ăn mới?” Vương Mẫn Lệ trợn mắt thật lớn, “ gì?”

“Cái tạm thời giữ bí mật, nhưng thể giữ cho tẩu một vị trí trong tiệm.

Đến lúc đó tẩu là tiểu nhị chưởng quỹ, thì xem bản lĩnh của tẩu .”

Vương Mẫn Lệ lập tức chọc ghẹo đến nỗi môi vểnh lên: “Yên tâm, nhất định sẽ thể hiện thật !”

Tần Chí Cường thuận lợi tiếp quản công việc của Tần Chí Cường, nhưng tiền công tạm thời chỉ năm mươi văn.

Tần Chí Cường an ủi : “Không cách nào, ai bảo của quá mức xuất sắc, thể sánh bằng cũng là chuyện bình thường.”

Tần Chí Cường lạnh lùng nhạt: “Rốt cuộc ai hơn ai, bây giờ còn khó .

đắc ý như , cũng thể hiểu.

chẳng bao lâu nữa, thể sẽ đạp chân.”

Tần Chí Cường: “…”

“Đệ, tưởng khi hòa ly sẽ trở nên lòng sắt đá, dễ dàng xót thương khác nữa, ngờ cứng, chậc chậc, thì đây?”

Tần Chí Cường đáp bằng một nụ lạnh.

Trong lòng nén một , lâu , tiền công của quả nhiên đuổi kịp Tần Chí Cường.

Tuy nhiên đây đều là chuyện về , hiện tại vẫn đang trong giai đoạn thích nghi, chút luống cuống tay chân.

Phương Thanh Hòa cũng bận tối mắt tối mũi.

Đất ở Mã Vương Pha bên khai hoang, nguyên liệu hoa dùng cho năm đều chuẩn .

Nàng đến vườn hoa dạo một vòng, đặt gần mười vạn cây giống hoa, vườn hoa nhà họ Lâm quán xuyến xuể, liền giới thiệu cho nàng một vườn hoa ở phủ thành, thư từ qua vài bận, nàng thêm vài giống cây mới mà Hoài Sơn huyện .

Sau khi đặt mua xong cây giống hoa, nàng đặt gạch ngói, gỗ, đá phiến xanh, cộng thêm tiền công ở các nơi, bạc cứ như nước chảy ngoài, hơn bốn ngàn lượng bạc mang về từ phủ thành, đến nửa tháng tiêu hết quá nửa.

May mà tiếp theo quá nhiều chỗ cần chi tiền, trong tay nàng vẫn còn hai ngàn lượng bạc, hẳn là thể chống đỡ thêm một thời gian.

Ngay khi nàng đang bận rộn tất bật, phụ nàng gọi nàng trở về.

“Phụ , tìm con gì?”

“Chỉ là, chỉ là…”

Phương Hưng Vượng ấp úng vài tiếng, cuối cùng cũng mở miệng: “Thanh Hòa, con đang tìm thợ thủ công, hỏi, thợ mộc thể mời tam thúc của con ?”

Phương Thanh Hòa cần đoán cũng , hẳn là tìm đến cửa: “Người ở lão trạch với phụ ?”

Phương Hưng Vượng gì gật đầu, lâu nặng nề thở dài: “Ta vì ông nội con mới mở lời .

Tam thúc con tính tình bướng bỉnh, lòng , ở nhà với ai cũng thể cãi vài câu, với quan hệ cũng bình thường.

cũng là , khi con sinh lén trộm trứng gà cho con ăn, khó khăn lắm mới bắt mấy con ve sầu nướng chín, thấy con thèm đến chảy nước miếng, một miếng cũng ăn mà đưa hết cho con.

Sau khi phân gia, cũng từng đến tìm , đưa cho bốn lượng bạc…”

Nghe đến đây, Phương Thanh Hòa ngạc nhiên ngẩng đầu: “Sao con từng phụ nhắc đến?”

 

Loading...