Kẻ bạc tình muốn hủy hôn? Ta trồng trọt phát tài, hắn hối hận điên cuồng - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:27:55
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Câu chuyện thực do Phương Thanh Hòa đưa ý tưởng, Đặng Ninh chấp bút, kể về một thương nữ gặp gỡ công t.ử hầu phủ, chuyện tình yêu thăng trầm của hai .
Hiện giờ câu chuyện dừng ở đoạn thương nữ hãm hại, theo mô típ câu chuyện, thương nữ chắc chắn sẽ vượt qua muôn vàn trở ngại để cùng công t.ử hầu phủ kết duyên , nhưng nàng sẽ xoay chuyển tình thế , thế nào để vả mặt kẻ hãm hại nàng, trở thành vấn đề khiến lo lắng nhất.
Phương Thanh Hòa : “Chuyện là sơ suất , chắc chắn sẽ mau chóng thúc giục vị nốt phần còn , đó sẽ gửi thiệp mời đến chư vị thái thái.”
Triệu thái thái ở một bên đỡ lời: “Vậy thì là đầu tiên gửi thiệp mời đó, sẽ đưa con dâu và con gái đến đây mở mang tầm mắt.
Hôm nay suối ngắm, cũng uống, Phương nương t.ử định mời chúng dùng gì?”
Phương Thanh Hòa chút ngại ngùng: “Chỉ chuẩn vài món ăn thường ngày, mong chư vị đừng chê.”
Bữa cơm bào ngư, vi cá, vây cá đắt tiền, tất cả nguyên liệu đều do Phương gia tự sản xuất, đầu bếp là Mã Kiều Kiều từng học nấu ăn t.ử tế, nhưng chinh phục khẩu vị của tất cả khách nhân.
Có đùa, Phương Thanh Hòa nên mở lâu, nếu mở tửu lâu ở huyện thành, đảm bảo sẽ kín chỗ, thể thế vị trí của Quảng Vị Lâu, và đấu đài với Bão Nguyệt Lâu.
Phương Thanh Hòa liên tục xua tay: “Chư vị thái thái quen ăn sơn hào hải vị, ngẫu nhiên nếm thử món cháo loãng rau dưa của chúng , cảm thấy mới lạ thôi, nếu ăn vài , e rằng cũng chỉ là .
Ta vẫn nên những gì giỏi, thành thật bán hoa thì hơn.”
Nói đến đây, cuối cùng cũng chính đề.
Không đợi Phương Thanh Hòa giới thiệu mới, Triệu thái thái nóng lòng : “Thanh Hòa, với giao tình của hai , đợt hoa đầu tiên nhất định dành cho .
Trà dưỡng nhan và dưỡng mỗi loại mười hộp, mới của cũng mỗi loại ba hộp.”
Những đến hôm nay, cơ bản đều Triệu thái thái tặng dưỡng nhan và dưỡng , trải nghiệm hiệu quả.
Phàm là phụ nữ tiền, mấy ai thể từ chối cám dỗ của cái , bởi lời Triệu thái thái dứt, ba đồng thanh mua dưỡng nhan.
Phương Thanh Hòa thêm một câu: “Trà hoa chế biến phức tạp, sản lượng hạn, trong tay tồn kho cũng đủ, các đơn hàng hoặc là chờ, hoặc là đợi đến khi sản lượng tăng lên hãy mua hàng sẵn.”
Lời thốt , lập tức yên, nhao nhao hô lên lượng cần.
Hàng sẵn dĩ nhiên là đủ, nhưng đều bày tỏ nguyện ý chờ đợi, chỉ mong thể kịp dịp Đoan Ngọ để quà biếu.
Phương Thanh Hòa tuyệt đối, chỉ sẽ cố gắng hết sức.
Cơm dùng, bán, Phương Thanh Hòa cũng tiễn khách, mà dẫn sang gian bên cạnh.
“Năm một chuyến đến Kinh thành, phát hiện bên đó ít chơi mạt chược, thấy thú vị, liền học .
Chư vị thái thái nếu hứng thú, chúng cũng chơi vài ván để tiêu khiển thời gian?”
Lần hưởng ứng vẫn là Triệu thái thái: “Quả thực A Hoành nhà nhắc đến trong thư, rằng khi các gia đình phú quý ở Kinh thành tụ họp, ngoài hát, còn chơi mạt chược.
Huynh cũng cách chơi trong thư, đáng tiếc đầu óc ngu dốt, học .”
Mọi đều , nhị công t.ử Triệu gia là Triệu Hoành phận Cử nhân, hiện giờ đang thành cầu học, mong thể thi đỗ Tiến sĩ.
Vì Triệu Hoành trong thư, thì sẽ sai , nhất thời đều cảm thấy hứng thú.
Phương Thanh Hòa phu tử, dẫn bốn chơi hai ván, các nàng nhanh thành thạo, những khác cũng rục rịch thử.
Mười tám ghép bốn bàn mạt chược, còn hai chỗ, liền khắp nơi góp vui.
Có thích chơi là một chuyện, nhưng những trò mới lạ từ Kinh thành truyền đến, các nàng nhất định học !
“Thái thái, giờ Thân chính , nếu về, e rằng sẽ kịp giờ đóng cửa thành.”
Khi đang chơi hăng say, tỳ nữ đến nhắc nhở, điều khiến đều thở dài than vãn.
“Thời gian mà trôi nhanh đến , cảm giác như chơi bao lâu.”
Có : “Nếu lâu mở ở huyện thành thì mấy, chúng còn thể chơi thêm một lát nữa.”
Phương Thanh Hòa bên cạnh : “Ta tạm thời sức để mở lâu ở huyện thành, nhưng chỗ chúng khách điếm sân viện, chư vị thái thái khi nào rảnh rỗi thể dẫn nhà bạn bè đến ở vài ngày, dạo bước giữa núi, chèo thuyền suối, cũng coi như chút thú vui đồng quê.”
“Đây là một ý , sáng mai sẽ dẫn con gái và con dâu đến, chúng cũng thể tận hưởng cho thỏa thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-bac-tinh-muon-huy-hon-ta-trong-trot-phat-tai-han-hoi-han-dien-cuong/chuong-187.html.]
“Vân tỷ khi nào đến, sẽ cùng .”
Khi rời , đều đang bàn bạc tới khi nào sẽ đến.
Phương Thanh Hòa những lời , mặt mày tươi rói.
Cuối cùng cũng tiễn khách , nàng trở về lâu, liền thấy Vương Mẫn Lệ mắt chằm chằm một điểm nào đó trong trung, như mất hồn.
Nàng đưa tay vẫy vẫy mắt Vương Mẫn Lệ: “Này, tỉnh , việc thôi!”
Vương Mẫn Lệ thấy động tĩnh liền ngẩng đầu Phương Thanh Hòa, môi nàng run run: “Thanh, Thanh Hòa, , ...”
Phương Thanh Hòa nắm tay nàng: “Bình tĩnh, cùng hít , thở .”
Đợi Vương Mẫn Lệ cuối cùng cũng run nữa, Phương Thanh Hòa mới hỏi: “Nói cho rõ ràng, rốt cuộc là .”
“Muội, hôm nay chúng thu bao nhiêu tiền ?”
Phương Thanh Hòa chống cằm suy nghĩ một lát: “Ta ước chừng chắc sáu bảy trăm lượng bạc?”
“Không chỉ ! Hôm nay chúng thu tám trăm hai mươi lượng bạc!”
Sợ khác thấy, Vương Mẫn Lệ hầu như bằng khí âm, sự hưng phấn chỗ trút, nàng chỉ thể ngừng dậm chân: “Ta dám nghĩ, một ngày thể mang theo nhiều tiền đến .
Thanh Hòa, phát tài !!!”
Phương Thanh Hòa thầm nghĩ, vất vả nhọc nhằn bấy lâu, còn chẳng bằng bán một chậu hoa kiếm nhiều, đây gọi là phát tài?
“Tẩu tử, chúng thu tám trăm hai mươi lượng, chứ kiếm tám trăm hai mươi lượng.
Trà hoa của giá thành cũng đắt, nhiều nguyên liệu quý giá, ở huyện thành còn bán.
Hơn nữa hôm nay tiếp đãi nhiều ăn uống đến , tặng họ túi thơm tặng gối đều là tiền đó!
Lại còn tiền công của các ngươi, vốn bỏ xây lâu , khấu trừ bảy tám thứ, bận rộn cả ngày, cơ bản chỉ là kiếm tiếng tăm mà thôi.”
“A? Là ~”
Vương Mẫn Lệ lập tức ủ rũ: “Ta nghĩ nhiều đến , là tiền công của ...”
Nàng vốn định thôi , nhưng thật sự nỡ, cân nhắc kỹ lưỡng đó mới : “Hay là tính một nửa thôi?”
Phương Thanh Hòa phì : “Ta chuyện buôn bán bảy tám trăm lượng bạc , cũng thiếu nửa lượng tám tiền của ngươi , ngươi cứ yên tâm nhận lấy .
Hiện giờ chuyện ăn khai trương , chắc chắn sẽ kiếm tiền.”
Vừa Triệu thái thái còn với Triệu lão gia cũng đến ngắm suối, chúng cứ tận tâm phục vụ, chỉ cần họ đến nhiều hơn, tiền công cả đời của ngươi cũng kiếm .”
Đoàn Triệu thái thái bao lâu, Thanh Điền ở bên ngoài gần mười ngày cuối cùng cũng trở về.
Thấy Phương Thanh Hòa, Thanh Điền mắt sáng lên, bước nhanh chạy đến: “Tỷ tỷ, về !”
“Cuối cùng cũng về , thật đó, mà thể ở bên ngoài lâu đến .”
Nói đến điều , Thanh Điền mặt đầy kiêu ngạo: “Đệ lớn .”
Lê Yến ở phía gọi: “Cái đứa lớn đó, đây khiêng đồ!
Đã đừng nhặt nhiều đá như , ngươi cố tình , thì tự khiêng , đừng hòng hành hạ .”
Thanh Điền ngại ngùng với Phương Thanh Hòa, vội vàng chạy về.
Phương Thanh Hòa đón lấy: “Lê , những ngày vất vả .
Ta tuy chỉ mới với Thanh Điền hai câu, nhưng cũng thể thấy quả thực tiến bộ ít, tất cả đều nhờ sự dạy dỗ của .”
Lê Yến mặt dài : “cô nương còn về ?
Nếu về nữa, định dẫn cô bỏ trốn .”