Cùng với bụi bẩn bay trong  khí,  đẩy mở một cánh cửa.
Đó là một phòng vẽ.
Sở dĩ còn  thể nhận  đó là phòng vẽ, là vì bên trong  vô  bảng vẽ cũ kỹ và những giá vẽ  rải rác.
Hắn đẩy  , khóa chặt cửa.
Khóa cửa gỉ sét tác dụng chẳng đáng kể, nhưng  gian lập tức trở nên chật chội.
Những ký ức tồi tệ từng  giam cầm trong khoang thuyền đánh sập vẻ bình thản mà  cố giả vờ.
Lưng  nổi đầy mồ hôi lạnh, bắt đầu khó thở.
10
Lâm Chương Viễn rõ ràng    sự căng thẳng của .
Khá bất ngờ,   trêu chọc  một cách ác ý,  chỉ tìm một giá vẽ còn tương đối vững chắc, dựng bức tranh mà   mua lên đó.
  ở góc gần đó, ánh mắt  buộc  dõi theo động tác của .
Lại một  nữa   bức tranh đó, thiếu niên trong tranh đang cầu nguyện với thế giới, cũng đang trao đổi  ấm với  bên cạnh.
  vô thức  họ thu hút, như  mê hoặc,  tìm hiểu nguyên do trong đó.
   kiểm soát .
Lâm Chương Viễn  đến gần ,  biểu cảm gần như mơ hồ của , thu  vẻ trêu chọc thường thấy.
 khi   nhấc tay lên,  vẫn vô thức né tránh như  từng, kháng cự sự đụng chạm của .
Bàn tay đó cuối cùng  mạnh bạo giam cầm ,  khựng .
"Em sợ  ?"
Hắn hỏi, lời   mang theo cảm xúc.
 sợ  ?
Mồ hôi lạnh sắp thấm ướt quần áo,  tự vấn trong sâu thẳm nội tâm.
Hắn là cơn ác mộng của ,  đang vượt qua  nhưng   sợ .
  thể sợ .
"Diệp Chu."
Hắn gọi tên , như đang thì thầm.
Có một khoảnh khắc,  thậm chí cảm thấy    đang gọi  mà là đang cách lớp  xác  của , gọi một  khác.
Hắn   ,  chằm chằm  bức tranh đó.
"Diệp Chu, nó thực sự  ,  ?"
Quỷ thần xui khiến,  gật đầu, đúng , bức tranh    giá trị sáng tạo.
  thể thấy tình cảm mà  họa sĩ  đặt  đó.
Lâm Chương Viễn dường như  hài lòng với phản ứng của ,  thả chậm giọng điệu:
"Em  , bức tranh  là ai vẽ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-dao-tau/chuong-4.html.]
  đáp lời,  tự   tiếp:
"Đây là do vợ  vẽ."
"Cậu  là một họa sĩ."
"Họa sĩ thiên tài."
Hắn bổ sung từng câu từng chữ, giữa những lời  là sự kiêu hãnh  hề che giấu mà   từng thấy.
Cùng với tình yêu,     mà   là ai, đang ở .
 trong sâu thẳm nội tâm  dâng lên một tia chua xót khó tả, nó đưa  thoát ly khỏi tình trạng thực tại,  cứ như  bỏ bùa.
 nghiến chặt lòng bàn tay, ép   tỉnh táo đối mặt với  .
“Thế giờ   đang ở ?”
 hỏi, trong lòng tính toán thời gian Kỳ Đông tìm thấy .
Lâm Chương Viễn đang chìm đắm trong bức tranh như thể  một câu  của  đánh thức,  vài giây do dự, ánh mắt   chuyển hướng  .
Sự u ám  bao phủ đáy mắt  .
“ cũng     ở .
Hay là Thầy Diệp giúp  tìm thử?”
11
Lời còn  dứt, Lâm Chương Viễn  bổ nhào tới  mặt , đúng lúc  định phản kháng thì   bóp chặt lấy cổ .
Cảm giác ngạt thở trói buộc khiến ôi tưởng  thật sự  bóp c.h.ế.t .
Ai ngờ,  nhanh  đó,  nới lỏng tay, chỉ duy trì động tác khống chế   vòng   lưng .
Hắn tiến gần, dán chặt  ,  ấm từ cơ thể  ép   cố gắng né tránh về phía .
Thế nhưng  vẫn cố tình giữ  trong vòng tay, dang rộng hai tay khóa chặt .
Thậm chí còn vùi đầu  hõm cổ,  từ xa,   còn tưởng  đang ôm .
“Đừng nhúc nhích nhé, s.ú.n.g của xạ thủ  chắc  chuẩn đến thế .”
Hắn khẽ  điên dại bên tai .
 trầm ngâm,  xuyên qua ô cửa sổ phía , đối diện chính là khu ký túc xá của viện phúc lợi, cao hơn vài tầng – trở thành điểm b.ắ.n tỉa lý tưởng.
“Em đó, cũng chỉ  bấy nhiêu tiểu xảo.”
Lời  cứ như sự  mật giữa những  yêu , thế nhưng hành động tiếp theo của  là kiềm chế cánh tay , dùng   lá chắn ,   bước về phía .
Chúng  dừng bước  một ngăn kéo trong phòng vẽ,  thấy Lâm Chương Viễn lấy  một hộp diêm.
Hộp diêm  mới, cứ như  mới  đặt   lâu.
Sau đó,  rút một que diêm, mượn tay , quẹt  mặt bên của hộp, thao tác thiếu linh hoạt lặp  lặp  mấy  nhưng  thành công.
Cuối cùng, ngọn lửa nhỏ như ý  , nhảy múa giữa kẽ ngón tay  và .
Hắn kéo   gần bức tranh, dùng đốm lửa yếu ớt đó châm  một góc bức họa,  cố sức lùi về phía  nhưng  thể chống  sức mạnh to lớn của .
Tờ giấy mỏng manh  lưu giữ nhiều năm  chạm  ngọn lửa, lập tức bốc cháy.