22
Vụ án cũ bảy năm   điều tra , những bí mật  lật mở khiến   kinh hãi.
Những đứa trẻ năm xưa tản mát khắp nơi, nay  trưởng thành, trở về Lĩnh Thành, kể cho    về những trải nghiệm tuổi thơ khó  thể   của chúng.
Diệp Chu và Lâm Chương Viễn là tội nhân, nhưng cũng trở thành ân nhân  thể  thế trong mắt những đứa trẻ .
Trong sạch  , đúng sai trắng đen, thế gian  sẽ đưa  một phán xét công bằng.
Kỳ Đông  chôn cất Lâm Chương Viễn và Diệp Chu cùng .
Trước mộ  hai bó cúc trắng, do chính tay   đặt lên.
“Hai  ở  đó, đừng lạc mất  nữa nhé.”
Hai gương mặt trẻ tuổi  bia mộ, đón ánh nắng,  rạng rỡ chói mắt.
Họ từng  thời gian ngắn chia lìa, cuối cùng  nắm tay   hết cuộc đời.
[HẾT]
Ngoại truyện.
 là Lâm Chương Viễn,   yêu là Diệp Chu.
Thời thơ ấu chúng  nương tựa  , lớn lên,  vì những sai lầm mà chia lìa.
Bảy năm  rèn giũa bản , gần như  còn nhớ cuộc sống của  bình thường trông như thế nào.
Mạng sống gần như chỉ còn thoi thóp, chỉ  nỗi nhớ Diệp Chu vô tận là thứ chống đỡ  sống tiếp.
Lĩnh Thành là ván cược cuối cùng của ,  khao khát tìm thấy Diệp Chu ở nơi chúng  sinh .
Ngày gặp em , là một buổi chiều.
Ánh mắt cảnh giác của em  quét qua, như thể  thực sự là một tên tội phạm c.h.ế.t cũng  hết tội.
Tim  chợt chùng xuống, hai tay giơ cao quá đầu,  bước thêm một bước để em   rõ  nhưng em   căng thẳng  .
Lần đầu tiên  thấy sự xa lạ   hiện lên trong đôi mắt dịu dàng đó, chúng  thậm chí   cơ hội giao tiếp.
Sự ngột ngạt và tuyệt vọng ập đến buộc    tay bắt giữ em .
Khi tiếng còi cảnh sát đến gần,  buộc  đánh ngất em ,  đưa em   nhưng thứ chờ đợi   nữa, vẫn là đôi mắt lạnh lẽo như sương.
Lạnh lùng xa cách, đủ sức cứa nát tâm can .
“Lâm Chương Viễn,   thoát  .”
Diệp Chu   với  như  hết   đến  khác.
Ban đầu, nỗi đau của  trào dâng, dù nhận     mất trí nhớ,  cũng chỉ  giày vò em   ngừng.
Càng  hỏi em  một câu tại .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-dao-tau/chuong-9-full.html.]
Thậm chí vì một ánh mắt của em ,   định trở thành kẻ ác thật sự, để em   cầu xin .
Thế nhưng khi nỗi đau khổ   nuốt xuống, thứ   trao cho em   là một cái ôm  tự chủ .
Mỗi đêm  thể ngủ yên khi  bên cạnh em ,  đều dán mắt  bóng lưng đang cuộn tròn của   chớp mắt.
Nhìn lâu ,  mới , tình yêu  thể sinh  hận thù.
Những màn cố tình hăm dọa đó, rốt cuộc, đều là đang giày vò chính bản  .
Em  kén ăn,  còn thích sạch sẽ.
Cho nên dụng cụ ăn uống  thể là hộp nhựa,  khi rời   giúp em  ăn mặc tươm tất, để  một đôi giày trắng sạch.
Cách bờ sông  em  bước  khỏi khoang thuyền,  nhận , em  vẫn gầy  nhiều.
Trên thế gian , thứ duy nhất đáng để  lưu luyến chỉ  một.
Diệp Chu sống  ,  thế  trở thành một  mạnh mẽ   khác kính trọng,  nên cảm thấy tự hào.
Còn ,  gặp em , chẳng  là tâm nguyện cuối cùng ?
Nếu  thể,  càng , tặng em  một món quà cuối cùng.
Nhân tiện, cho bản  một lối về.
  sắp đặt  thứ, lợi dụng lòng hận thù của Diệp Chu đối với , đưa em  đến viện phúc lợi.
Chúng  lớn lên ở đây, cũng ở đây chấm dứt chấp niệm thời thơ ấu.
 hiểu em ,   trong xương tủy em   một ý chí kiên cường  chịu khuất phục, sẽ  dễ dàng thỏa hiệp.
Cho nên  cũng , em  bước đến bờ vực của ngọn lửa, nhất định sẽ phản công.
Điều  , chính là tiếng s.ú.n.g đó.
Mang theo tình yêu  dành cho em , cùng với bức tranh đó, cùng  trao cho em , thêm một dấu chấm tròn vẹn.
  vẫn  sợ, sợ lửa sẽ  bỏng da em .
May mắn ,   kịp thời ôm em  lòng.
Ngọn lửa chỉ cháy sém cánh tay .
“Diệp Chu.”
“ yêu em.”
Đây là điều    với em  ngay từ ngày đầu tiên gặp .
Bé ngốc đó,  lẽ cũng   rõ, nhưng   cả, thế là đủ .
 tin rằng, kiếp , chúng  vẫn sẽ gặp    vạn nhà lên đèn.
Từ khi còn nhỏ, cho đến lúc già .