thức dậy lúc 6h13 sáng. Căn phòng yên ắng như thể cả thế giới đang  cách âm. Gió lùa từ cửa sổ khép hờ, mang theo  lạnh và mùi bụi cũ.
 xoay đầu,  chiếc gối bên cạnh. Có một vết lõm mờ – như thể ai đó   đó vài phút . Trên gối  dấu móng tay bấm sâu  mép vải. Năm ngón đều . Không dài. Nhỏ. Không  của .
  dậy. Sàn lạnh như đá.    phòng tắm. Và  thấy nó.
Trên mặt gương –   nước,  mờ,  dính bẩn – là dòng chữ  ngược:
“Đừng  lưng.”
  nhớ   dòng nào như thế.   nhớ   nào khác bước  nhà từ khi   khóa.  chữ thì ở đó, như thể  khắc  mặt kính bằng một thứ vô hình.
 đưa tay lau. Dòng chữ tan   lòng bàn tay, để  vết mờ như m.á.u  khô.
Rồi   thấy .
 – trong gương –  cử động đồng thời. Có độ trễ. Ánh mắt trong gương di chuyển khác . Mắt trong gương  ,  qua . Và thứ khiến   c.h.ế.t lặng, là nút áo  ngực.
 đang mặc áo sơ mi xám. Có ba nút.  trong gương – chiếc áo   lấy một nút nào. Chỉ một màu xám trơn nhạt. Như đồng phục nhà thương điên.
 thở .
 rời phòng.  gương thì .
---
10h sáng,  bước  phòng điều tra của Đội Phân Tích Tâm Lý. Căn phòng nhỏ,  cửa sổ. Một bàn tròn, hai ghế đối diện. Trung úy Tịnh  đợi sẵn, tay cầm tập hồ sơ. Mắt  đen, sâu và dò xét.
"Chào  Minh,"  mở đầu. "Anh khỏe chứ?"
 gật đầu.
“Cảm ơn   đến. Chúng  chỉ cần xác minh một vài thông tin.”
  đồng hồ. 10:02.
Tịnh mở hồ sơ. “Anh  nhớ tối hôm xảy  vụ án của giám định viên Thảo,   ở  từ 19h đến nửa đêm?”
 dựa lưng ghế. “Ở nhà.”
“Có ai xác nhận?”
“Không.  sống một .”
Tịnh gật,  ghi chép.
“ chỉ hỏi để rõ ràng. Có nhân chứng   thấy  – hoặc một  giống  –  gần hành lang phòng giám định tối hôm đó. Cách vụ án  đầy ba mươi phút.”
  trả lời.
  sâu  mắt , cố đoán:  tin   đang chờ  sai một nhịp?
“Có thể  nhớ nhầm giờ?” –  gợi ý.
 . “Có thể. Đôi khi …  theo kịp chính .”
Tịnh ngẩng đầu. “Sao   ?”
 khoanh tay. “Anh tin  là ai?”
Không khí trong phòng chùng xuống. Hắn  ,  nhíu mày.
Ngay lúc đó, cửa bật mở. Một sĩ quan trẻ lao , thở gấp:
“Trung úy! Vụ mới. Một nạn nhân tại Hồ Văn. Giám định viên nữ. Đầu úp trong chậu nước, tay  trói bằng dây bố. Hiện trường... sạch, nhưng kiểu gây án giống hệt vụ Thảo.”
Tịnh  bật dậy.
Còn   yên.
Hắn    . “Anh…  ở đây từ  10 giờ.”
 gật đầu.
“Vậy   thể là thủ phạm.”
 nhún vai. “Thật tiện.”
 chỉ   : kiểu trói tay, cách dìm nước – chính là mô-típ  từng  trong nhật ký, trang    đốt. Hoặc...  nghĩ là  đốt.
---
Đêm đó,  mở máy ghi âm đặt ở đầu giường.  bắt đầu dùng thiết   vài tháng  – như một cách   chính  nếu mất trí hoặc  mớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-dung-ngoai-ban-an/chuong-14-mat-guong.html.]
 tua đến đoạn ghi lúc 2:37 sáng.
Sau vài tiếng lật chăn,  giọng thì thầm –   của .
“Anh thấy ? Khi   còn  giam trong gương,   thể  tất cả.”
 tua tiếp. Một đoạn khác, lúc 3:12 sáng:
“Họ nghĩ  là chứng nhân.  chỉ một trong hai  sống đến cuối câu chuyện.”
 rút tai . Căn phòng tối hơn bình thường.  bật đèn. Rồi   thẳng  phòng tắm.
 đập vỡ gương.
 những mảnh vỡ... phản chiếu  – trong những tư thế khác .
Mảnh thứ nhất:  đang , m.á.u chảy từ khóe miệng.
Mảnh thứ hai:   bất động, hai mắt trắng dã.
Mảnh thứ ba:  đang cúi xuống – nhưng bóng  trong gương đang  lên.
Mảnh cuối cùng: trống rỗng. Không phản chiếu gì cả.
 thu dọn, tay cắt một đường dài dọc ngón trỏ. Máu rỉ  – đen sẫm,  đỏ.
 nhỏ một giọt lên gạch. Trong vết máu,  tưởng như thấy khuôn mặt – méo mó, mờ đục,  nghiêng lệch như kẻ điên.
---
3h21 sáng,  tiếng gõ cửa phòng .
 bước ,  mở cửa. Không tiếng .   qua khe mắt mèo. Hành lang trống.
  sàn,  một tờ giấy trắng, gấp  tư.
 cúi nhặt.
Dòng chữ bằng bút mực đen:
“Nếu  ngủ tiếp,  sẽ   ngoài.”
  nhớ  dòng .  chữ... là của . Hoặc là của "ai đó" học theo tay .
---
Sáng hôm , báo đưa tin: camera nhà nạn nhân ghi  hình một  đàn ông mặc áo dài, khẩu trang, bước  tòa nhà lúc 9:58 sáng. Không  đoạn ghi  cảnh  đó rời khỏi.
Thời điểm?  đang  với trung úy Tịnh.
Lúc đó,  thậm chí còn nghĩ: “Cuối cùng thì  cũng  chứng cứ ngoại phạm.”
   tự hỏi: Nếu     bước … thì ai  bước   ?
---
 bắt đầu tự hỏi: ai trong hai  mới là bản gốc?
  lên tường bằng bút đỏ:
“Anh –   – ai mới thật?”
Rồi vài giờ   , thấy dòng chữ  xóa,  bằng nét đậm hơn:
“Người thật... sẽ  cần hỏi.”
---
 nhắm mắt.
 mơ.
 thấy   qua hành lang bệnh viện, xung quanh  là những tấm gương.
Trong mỗi tấm gương – là  – nhưng khác. Có  mặc đồ bệnh nhân,    còng tay,   đang cầm dao.
Cuối hành lang,  thấy một tấm gương to, cao gấp đôi . Trên đó  ngược một câu:
“Anh  g.i.ế.c ai. Anh chỉ mở cửa cho  thôi.”
 tỉnh dậy, toát mồ hôi. Đồng hồ điểm 4:04 sáng.
Trên tay trái, bằng mực xanh, là dòng chữ:
“Cảm ơn .”