Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
 nhận  một cuộc gọi. Màn hình hiện  tên,  . Chỉ đơn giản là: “Mẹ”.
   .
 nhấc máy, nhưng   gì.
Đầu dây bên  là giọng phụ nữ già yếu, run rẩy, nghẹn ngào:
“Minh…  con  gửi cho  cái đó?”
  bất động.
“…Gửi gì cơ?”
Giọng bà nức nở:
“Tờ giấy đó… cái đầu  cắt lìa… và hàng chữ máu… Con đừng đùa kiểu đó,  ? Ba con yếu tim…”
  đáp.
Bởi vì ba  c.h.ế.t từ khi  lên tám. Và …   từng gọi . Vì bà cũng  chết.
  màn hình. Cuộc gọi vẫn hiển thị, vẫn đang diễn .    .
 tắt máy. Tay lạnh ngắt.
 mở email. Có một tin nhắn  gửi  lúc 3:17 sáng.
Tiêu đề: “HỌ CHƯA BAO GIỜ NGHE TIẾNG CUỐI CÙNG”
Người nhận: “[email protected]”
Nội dung chỉ là một đoạn ghi âm ngắn, 17 giây. Khi mở lên, là tiếng thét, và tiếng  đàn ông vọng  phía —rõ ràng là giọng của .
Hoặc… một phiên bản nào đó của .
 mở nhật ký. Trang ngày 12   xé.  mặt  vẫn thấm mực:
“  để  ghi  tiếng kêu cuối cùng. Nó  như âm nhạc.”
  thư. Một  cuối.
“Em, nếu  thể  ,   kết thúc. Không  vì em thắng, mà vì  ai còn sống nổi nếu chúng  tiếp tục thế .”
“Anh sẽ đến đồn cảnh sát. Tự thú. Anh sẵn sàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-dung-ngoai-ban-an/chuong-16-buc-thu-khong-gui.html.]
 gấp thư , đặt  phong bì.
 ngủ quên  ghế.
Khi tỉnh dậy, phong bì trống rỗng. Lá thư biến mất. Trên mặt bàn, bằng d.a.o khắc một chữ:
“Gửi .”
Cảnh sát đến. Ba . Một  giơ giấy khám xét.  mở cửa.
“Anh Minh,   tố cáo  gửi thư đe dọa đến  nhân nạn nhân.”
 đáp: “  gửi.”
Họ tìm thấy trong hộc bàn: ảnh các nạn nhân, in màu. Vòng tròn bút đỏ quanh mắt, quanh miệng. Một  bức vẽ thêm chữ “im lặng”.
Nét chữ phân tích bên cạnh là của . Tên nạn nhân. Giờ chết. Ghi chú: “độ sâu vết cắt”.
  nhớ  .    đó là tay .
 đốt nhật ký.  trang cuối cùng  hiện  chữ mới –   chữ :
“Lửa  g.i.ế.c  điều  sống trong bóng tối.”
   gương.  hỏi:“Em  gì?”
Trong gương, miệng   nhúc nhích.   giọng trả lời:
“Muốn tồn tại. Muốn  nhớ. Và    lãng quên.”
 đến đồn cảnh sát. Thư nhận tội  còn trong túi. Thay  đó là mảnh giấy nhỏ:
“Tự thú là trò của kẻ yếu. Anh  chọn sai.”
 lùi bước.  run.
Và   tiếng —từ bên trong . Khô, sâu, nhẹ như tiếng thủy tinh rạn.
Đêm đó, máy ghi âm phát một giọng nữ:
“Họ sẽ bắt đầu nghi ngờ.  chỉ khi  chết… thì  mới  lộ.”