Có một câu hỏi luôn khiến  ngừng thở mỗi khi tỉnh dậy giữa đêm:
Nếu tất cả đều là thí nghiệm, thì ai là  thí nghiệm ?
 bắt đầu nghĩ về điều đó  khi rời khỏi Phạm Thành Nam.
Lần đầu tiên  bước  khỏi một trò chơi mà  thắng, cũng  thua.  chỉ… rút lui.
Không giống  chút nào.
  trong căn phòng trọ tạm bợ, ánh đèn vàng xỉn phản chiếu vệt m.á.u mờ còn bám  móng tay. Của ai?   nhớ. Có thể là  “thí nghiệm” ở phố Hồng Bàng. Có thể là từ chính .
 đang tan rã từ bên trong. Không  vì tội .   bao giờ tin  khái niệm đó. Tội  là một loại nhãn dán,  tạo  để xoa dịu những kẻ yếu mềm  khi gây  hậu quả mà họ  đủ dũng cảm gánh chịu.
  như họ.
 chỉ đơn giản là… đang thấy   tháo rời  từng mảnh.
---
 bắt đầu mơ thấy những   từng giết.  điều kỳ lạ là, trong giấc mơ, họ  oán trách . Họ  quanh một chiếc bàn dài, yên lặng. Không máu,  nước mắt. Họ chỉ .
Có  từng nắm tay  – một bàn tay gãy, lạnh ngắt – và :
“Cậu    đang  về , đúng ?”
 tỉnh dậy với mồ hôi lạnh.
 – kẻ kiểm soát  thứ – bây giờ đang  chính những giấc mơ điều khiển.
---
   hồ sơ của chính . Lần đầu tiên,  tự phân tích bản  như một ca bệnh.
Giới tính: Nam
Tuổi: Không xác định ( từng  đổi thông tin ít nhất 4 )
Tình trạng tâm thần: Khả năng cao rối loạn nhận dạng, biểu hiện đa nhân cách ở mức độ kiểm soát cao
Chẩn đoán phụ: Rối loạn nhân cách chống đối xã hội, khuynh hướng ái kỷ
Mức độ nguy hiểm: Cấp độ 4 – Kiểm soát  cảnh, hành vi g.i.ế.c   chủ đích, động cơ  thống nhất
 tự  bản mô tả đó như thể nó là một câu chuyện kinh dị  về  khác.  càng ,  càng nhận :   còn nhớ  khuôn mặt thật của .
---
   hiện trường vụ đầu tiên.
Một ngôi nhà cũ ở khu tập thể bỏ hoang, nay   đập  và xây  thành một quán café sách dành cho giới trẻ.
  giữa lũ học sinh đang chụp hình,  , uống những ly  sữa cầu kỳ, và bỗng thấy buồn . Ngay tại nơi  từng g.i.ế.c  đầu tiên – giờ là chỗ họ selfie để đăng lên mạng.
Lịch sử    bằng máu. Nó    bằng wifi và hiệu ứng ánh sáng.
  thuộc về nơi  nữa.
---
Tối hôm đó,  gọi  cho Nam.
   tại . Có thể là vì    là  cuối cùng  giọng . Cũng  thể vì  đang cần một nhân chứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-dung-ngoai-ban-an/chuong-20-giai-phau-mot-con-dau.html.]
“Anh  bao giờ nghĩ… kẻ sát nhân cũng là nạn nhân của một bản án mà  ai tuyên ?”
Giọng  khàn và nhỏ, vang vọng qua đường dây điện thoại.
“Em đang ở ?”
“Chỗ đầu tiên.”
Nam im lặng  lâu. Rồi  :
“Anh sẽ  đến.”
 gật đầu, dù   thể thấy.
“Tốt.”
---
 bước  phòng tắm, bật vòi nước nóng đến mức da đỏ lên. Trong  nước mù mịt,  bắt đầu lột bỏ những lớp mặt nạ  dùng suốt nhiều năm qua.
Lâm. Khánh. Minh. Đăng. Những cái tên  từng mang – từng sống như thật – trôi tuột xuống cống cùng xà phòng và máu.
   trong gương. Một khuôn mặt trắng bệch,  biểu cảm,   thuộc.  chạm  gò má.
Không thấy gì cả.
---
Rạng sáng,   một bức thư. Gửi cho ai đó –  thể là Nam,  thể là  ai cả.
“  mong  tha thứ, cũng  mong  hiểu.  chỉ  thử cảm giác  kiểm soát. Một  thôi. Để xem… liệu  còn là con  .”
 ký tên bằng một dấu vết m.á.u cũ  khô: một dấu vân tay.
Rồi  để nó  bàn, rời khỏi căn phòng  cuối.
---
  lang thang giữa thành phố, trong bộ quần áo lẫn  đám đông. Không ai chú ý. Không ai nhớ. Giống như   từng tồn tại.
 – kẻ g.i.ế.c  – đang tan biến như một vết mực loang.
Có thể đây là cái c.h.ế.t thật sự đầu tiên: cái c.h.ế.t   xác,    đưa tang,  ai thèm báo tin.
---
Ở một góc khác của thành phố, Nam nhận  bức thư.
Hắn , im lặng. Rồi lấy một bức ảnh cũ từ trong hộc bàn – ảnh “Lâm”, nạn nhân sống sót.
Góc nghiêng. Ánh sáng mờ.  đôi mắt – đôi mắt  thì   thể quên.
Hắn lẩm bẩm:
“Nếu em  để  cái xác,  cũng chẳng thể tuyên án…”
Hắn cất bức thư  phong bì hồ sơ.
Và đặt  tủ hồ sơ  giải quyết.
Một vụ án  khởi tố.
Một bản án  ai  ngoài.