Thạch Lỗi dừng nhưng đặt Diệp Thư xuống, vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô, như thể nếu Diệp Thư rõ lý do nôn khan thì sẽ lập tức đưa cô đến bệnh viện.
"Thả em xuống, ôm em như khó chịu lắm." Nghe , Thạch Lỗi mới miễn cưỡng đặt cô xuống.
Diệp Thư kéo Thạch Lỗi nhà, bảo xuống giường. Chuẩn tinh thần .
Nhìn Diệp Thư như , Thạch Lỗi càng thêm căng thẳng, hai tay nắm chặt, cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Anh Diệp Thư, lắp bắp: "Vợ, em , chuyện gì cũng chịu ."
Nhìn Thạch Lỗi căng thẳng như , Diệp Thư ngược bình tĩnh hơn.
"Thả lỏng , chuyện ." Diệp Thư an ủi .
"Bà dì của em hơn một tháng đến." Diệp Thư với vẻ ngại ngùng.
Thạch Lỗi vẫn phản ứng kịp: "Bà dì? Bà dì nào của em? Sao ?"
Diệp Thư phì , đến nỗi thẳng nổi.
Thạch Lỗi càng thêm hoang mang.
Nghĩ đến việc trong bụng thể em bé, Diệp Thư cố gắng nín , đưa tay lau nước mắt.
Cô dùng tay điểm nhẹ lên trán Thạch Lỗi: "Ngốc quá, cái gì cũng , ý em là kinh nguyệt của em hơn một tháng đến. Có thể sắp bố ."
Lúc Thạch Lỗi mới hiểu , nhưng cũng càng thêm ngơ ngác.
"Sao thể như ? Không chúng luôn cẩn thận ? Sao thể mang thai ?"
Diệp Thư đánh Thạch Lỗi một cái: "Ý là ? Em mang thai vui ?"
Thạch Lỗi thấy Diệp Thư sốt ruột, vội vàng an ủi: "Vui chứ, đương nhiên vui, chỉ là nhất thời phản ứng kịp."
Thạch Lỗi len lén Diệp Thư, nhỏ giọng : "Vợ, em nghĩ ? Bây giờ con đến , chúng thể giữ con ?"
"Em yên tâm, con sinh , em cứ học , việc chăm con cứ để lo. Em cần lo lắng gì cả."
Diệp Thư Thạch Lỗi như kẻ ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-127.html.]
"Đương nhiên em sẽ sinh con, nghĩ em con chứ? Em cũng mong chờ con đến như ."
"Đến lúc đó, chúng cùng chăm sóc con, đó là trách nhiệm của cả hai chúng , em sẽ để một gánh vác ."
Thạch Lỗi vui mừng ôm chầm lấy Diệp Thư, hôn cô.
Diệp Thư đẩy : "Thạch Lỗi, em đói ."
Thạch Lỗi lúc mới nhớ Diệp Thư còn ăn cơm, bây giờ cô thể để bụng đói .
Thạch Lỗi vội vàng hỏi: "Vợ, em ăn gì? Để cho em, đúng , em ăn cá rán, rán ngay đây."
Thạch Lỗi đỡ Diệp Thư xuống cẩn thận, tự bếp rán cá.
Diệp Thư vội vàng ngăn : "Đừng rán cá nữa, em ngửi nổi mùi tanh. Ăn cháo luôn , ăn xong chúng còn đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn."
"Ừ, đến bệnh viện để bác sĩ xem , xem tại em buồn nôn như ." Nói Thạch Lỗi bếp.
Một lát , bát cháo bưng . Anh còn rán cho cô hai quả trứng gà.
Ăn cơm xong, hai sang nhà với ông bà một tiếng, là bệnh viện, sợ nhỡ thai, ông bà thất vọng, chỉ là việc ngoài một chuyến.
Hai cũng xe đạp, hai hôm tuyết rơi một trận, bây giờ tuyết vẫn tan.
Sợ đường trơn, xe ngã thì nguy.
Bèn xe buýt, đường bến xe, cẩn thận dìu cô, sợ cô vấp ngã.
Đến bến xe, lên xe buýt, vì hôm nay là chủ nhật, khá đông.
Anh càng thêm cẩn thận, sợ khác xô đẩy cô, hai tay ôm cô lòng, vẫn yên tâm.
Lại tìm nhân viên bán vé, cô thể thai , hỏi nhân viên thể giúp tìm một chỗ .
Nhân viên bán vé cũng là phụ nữ, nên hiểu cho hai , đồng ý ngay tắp lự.
Dùng loa thông báo tình hình, thẳng xe một thai phụ, mong nhường ghế.
Người thời thật thà chất phác, lập tức ít dậy nhường chỗ cho cô.
Anh dìu cô xuống chỗ gần nhất, sang cảm ơn trai nhường ghế.