Tối hôm đó,  lính trẻ đưa   về trong tình trạng say mèm.
Cô để  lính trẻ giúp đỡ đưa    phòng ngủ  đây của hai , bây giờ là phòng cô ở một .
Cảm ơn  lính trẻ xong, tiễn       trở về phòng.
"Vũ Hàm, Vũ Hàm!" Người đàn ông say rượu  giường  ngừng lẩm bẩm tên vợ .
Trong lòng cô  khỏi dâng lên một nỗi chua xót, cô     thể quên  vợ , cô cũng    hối hận .
Lần nào   về thăm bố  mà bố   cho  nhà, là y như rằng khi về sẽ say mèm. Chắc   cũng thế.
Mà thế  , cô đang lo      với cái thai trong bụng đây. Không  là ông trời đang giúp cô đó ?
Cô  vất vả lắm mới cởi  quần áo của   ,  tự  cũng cởi quần áo,  xuống bên cạnh.
Một tháng , cô thông báo   thai, quả nhiên    hề nghi ngờ.
Tám tháng , cô sinh non một bé trai.
Sau khi con trai chào đời,  lẽ   cũng chấp nhận  phận, dù  thì cũng về nhà thường xuyên hơn. Thái độ với cô cũng dịu  nhiều.
Dù   vẫn ngủ một  trong phòng sách, nhưng cô cũng chẳng bận tâm.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Thoắt cái hai mươi năm trôi qua, con gái  lấy chồng, con trai cũng cưới vợ.
Biến cố xảy   lúc , ông  vì lý do gia đình mà  cách ly điều tra.
Bà  sợ  liên lụy. Mấy năm nay bà  chứng kiến quá nhiều trường hợp như .
Vì , bà   theo ý kiến của con trai,  tố cáo ông . Sau đó bà và các con cũng cắt đứt quan hệ với ông .
Con trai bà    đàn ông đó   là bố ruột của nó từ lâu, và nó cũng  bố ruột của  là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-345.html.]
Chuyện    bà cố tình  với nó, mà là một  bà và bố ruột nó ở bên ,  con trai bắt gặp. Sợ nó  , bà đành   cho nó .
Và trong  cuối cùng đến thăm ông , bà   cho ông   con trai   là con ruột của .
Có lẽ là để trả thù cho những năm tháng ông   từng bước  phòng ngủ của bà,  vẻ mặt kinh ngạc của ông , bà cảm thấy hả hê tột độ.
Còn bà,  khi ly hôn, nhanh chóng tái hôn với bố ruột của con trai.
Bao năm qua, bố ruột của con trai bà vì nhà nghèo nên vẫn  lấy vợ.
Cưới ông    bao lâu, bà  hối hận. Hơn hai mươi năm qua, bà  quen với cuộc sống của bà chủ, tuy chồng cũ lạnh nhạt với bà, nhưng cũng chỉ là phớt lờ bà mà thôi.
Tiền bạc  tiêu gì thì tiêu, ngoài việc nhà , bà chẳng  lo lắng gì khác.
  khi tái hôn thì khác,   bố  chồng quản, giữa  chị em dâu so bì,   con cháu soi mói. Chỉ cần sơ suất một chút là  trách móc.
Ngày nào cũng nai lưng   việc nhà, việc đồng áng, ăn uống cũng  ngon,  đủ no.
Cuộc sống như  khiến Đại Nha vô cùng khổ sở. Thật khác xa với cuộc sống  đây.
    , cuộc sống vẫn  tiếp diễn. Dần dần, bà như trở  cuộc sống  khi lấy chồng.
Cứ như thể hai mươi năm sống sung sướng đó là do bà ăn cắp . Bây giờ  thứ chỉ là trở về vạch xuất phát.
Nửa đêm về sáng, bà thường mơ thấy  lính năm xưa dưỡng thương ở nhà .
Cũng  khỏi ước ao, nếu năm đó  ly hôn, liệu giờ đây   còn sống một cuộc sống đầy đủ, sung túc?
Ước mơ chỉ là ước mơ, trời sáng ,   dậy  việc thôi.
"Đại Nha, dậy  việc , lười như thế !"
" dậy ngay đây!"
HOÀN