Trong mơ,  ôm một con thú bông ấm áp, mới dần dần bình tĩnh .
Làn da của thú bông mịn màng.
Có chiếc mũi dài và đôi mắt nhỏ, giống như đồ chơi mô phỏng .
Thú bông  mà còn  cơ bụng,  dùng ngón tay đo từng tấc một.
Bên tai  tiếng thở dốc.
"Hướng Sơ Lí,  đang  gì ?!"
 lẩm bẩm.
"Cơ bụng cũng  cho sờ? Vậy  nhượng bộ một chút, sờ cơ thịt  ?"
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
"Đừng…! Ưm...”
"Hướng, Hướng Sơ Lí,  đừng sờ nữa... Mẹ kiếp  phản ứng ...”
"Đau... Đừng chặn..."
Nhịp tim đập nhanh do ác mộng dần dần bình phục .
...
  tiếng nước trong phòng tắm đánh thức.
 dụi mắt,  dậy.
Đây hình như   phòng ngủ của .
Mà là của Đàm Tẫn Dương.
 giật  tỉnh giấc.
 nhớ  tối qua, đó căn bản   là mơ.
Mà là  thật sự  mạo phạm Đàm Tẫn Dương.
 sợ hãi lăn xuống giường.
 lúc , Đàm Tẫn Dương bước  khỏi phòng tắm.
Mặt  đen, ánh mắt như  g.i.ế.c .
"Tỉnh ?"
"Xin, xin ,  mộng du,  còn đau ? Có cần  bệnh viện ."
Trong mơ,  hình như  thấy Đàm Tẫn Dương kêu đau.
"Nực , cần   bệnh viện ? Ông đây    tổn hao gì."
"Vậy thì ,  thì ... Vậy  về  đây."
"Chờ ."
Đàm Tẫn Dương khoanh tay, dựa  khung cửa.
 suýt nữa thì quỳ xuống.
Đàm Tẫn Dương xách  lên.
Đơn tay chống lên tường.
Tối qua  sờ   như .
Người , sẽ  định sờ  chứ?
 vội vàng che ngực.
Anh  quả nhiên   thứ  lành gì.
Nghĩ đến lời hệ thống  bảo  "hung dữ một chút".
 chống nạnh, giả vờ hung dữ.
"Nhìn cái gì? Không  chỉ sờ  vài cái thôi ? Chẳng lẽ  còn  sờ ?
"Ai sợ  chứ, tới đây!"
 ưỡn ngực.
"Cậu..."
Đàm Tẫn Dương  mặt , giơ tay lên.
Anh  sẽ  thật sự  sờ chứ?
 tát một cái  cằm  .
Đàm Tẫn Dương  tát đến ngây .
 cũng  ngây .
Anh   khẩy một tiếng.
"   chiếm tiện nghi, còn   đánh nữa ?"
"   sợ  thật sự sờ  ?"
 lầm bầm.
Đàm Tẫn Dương  khan một tiếng.
"Cậu nghĩ  thèm khát  đến  ? Con nhóc ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-hoach-cuu-roi-phan-dien-benh-kieu/p5.html.]
Nhóc con?!
 dám giận nhưng  dám .
"  hỏi một chút, nhóc con, bố   ?"
Hỏi  cái   gì.
Từ khi  xuyên  đến,  ... Ơ, đúng ,  vốn là  gì nhỉ?
Nghe hệ thống , một  xuyên đến một thế giới.
Để tránh  can thiệp, sẽ dần dần quên  chuyện cũ.
Xem   chính là như .
" mồ côi cha ."
 chớp chớp mắt: "Cho nên  đừng bắt nạt  nữa mà,  đáng thương lắm."
Đẩy tay   , giả vờ bình tĩnh   ngoài.
Vừa  khỏi cửa, chân liền mềm nhũn.
Nếu   thật sự sờ, trong sạch cả đời  sẽ  hủy hoại mất.
 thật là giỏi giang, dám tát   một cái.
Lật  cưỡi lên đầu   quả thực chỉ trong ngày một ngày hai.
8
  nhiều ngày  đến dạy học cho Đàm Tẫn Dương.
Dù  thì chuyện hôm đó và cảm giác đó, vẫn luôn quanh quẩn trong lòng .
Chỉ  thể theo dõi   như cũ.
Dù  thì,    nữ chính và Đàm Tẫn Dương sẽ gặp  lúc nào.
Bạn bè của   cũng  quen với việc  một cái đuôi nhỏ bám theo phía .
Đêm khuya, tại trường đua xe.
 buồn chán ở trong phòng chờ dành cho một .
Tầng  đèn đuốc sáng trưng, chiếc xe đua màu đen  phục ở giữa đường.
Người  bên trong là Đàm Tẫn Dương.
Màn hình lớn đang chiếu cảnh bên trong xe.
Bộ đồ đua xe màu đỏ đen và mũ bảo hiểm màu đen, cúi đầu chỉnh sửa găng tay.
  chút căng thẳng trong lòng.
Lần    ngăn cản .
 cũng chỉ mới   khi đến đây.
Cuộc đua     nghiêm túc cho lắm.
Giải nhất là một cô gái.
"Lát nữa cô cứ mặc chiếc váy trắng  , thằng nhóc Đàm Tẫn Dương đó, mấy năm  vì một  phụ nữ mà phát điên ở sân bay, kết quả  tai nạn xe cộ mất trí nhớ.”
"Không ai   phụ nữ đó trông như thế nào, ông đây khó khăn lắm mới moi  tin tức từ bác sĩ tâm lý của nó. Bây giờ cô, chính là ánh trăng sáng thế   tạo  dành riêng cho nó."
Có tiếng bước chân vội vã  hành lang.
 giật  trong lòng.
Nữ chính xuất hiện .
Đàm Tẫn Dương và nữ chính gặp , đây mới là khởi đầu của  bi kịch.
 nên cố gắng ngăn cản.
Còn ba phút nữa là bắt đầu cuộc đua.
 lao  khỏi phòng.
   chặn ở cửa  .
"Cái đuôi nhỏ cô chạy  ngoài  gì? Chẳng   Đàm bảo cô ngoan ngoãn ở yên đó ?"
"Đừng để   tham gia cuộc đua!"
"Ôi chao, bà ngoại , bà cứ về chờ ."
Gần đây Đàm Tẫn Dương đua xe, ít đến quán bar hơn.
Chỉ duy nhất  ,   nhất định  đến.
Vì ,   thể gọi    .
Như  linh cảm.
Khi s.ú.n.g hiệu lệnh vang lên, Đàm Tẫn Dương  nghiêng đầu.
Ánh mắt liếc  từ đuôi mắt,   một cái.
Là một ánh mắt cực kỳ sâu xa.
Vừa kiên định   một tia thương hại mà   hiểu .
Sau đó phóng xe .