“Đừng  lục lọi lung tung.”
Đàm Tẫn Dương giật .
“  xong , cô Hướng.”
Bài giải tích đầy đủ, 95 điểm.
Cái    ăn gian .
Trước đó   là cố ý.
Khiến   khô cả họng lâu như , vì  cái gì chứ.
“Cậu… ưm…”
Vừa mở miệng,    Đàm Tẫn Dương hôn.
Kỹ thuật hôn của   khá .
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Khuyên lưỡi của  cũng  còn đau lắm nữa.
Đàm Tẫn Dương liền  chút phóng túng.
Anh  câu lấy cái đinh nhỏ xíu đó,  dùng sức, cũng  buông .
 sợ hãi ú ớ lùi , nhưng    giữ chặt gáy.
Hơi đau nhói, nhưng   chút sướng.
Cuối cùng,   ôm  lòng Đàm Tẫn Dương.
“Ngoan, giúp  tháo kính .”
Đôi mắt câu  lộ ,   khép .
 cảm nhận nụ hôn của  ,   chằm chằm  mí mắt mỏng manh của  .
Nhìn hàng mi   khẽ run, dáng vẻ động tình.
“Hôn sâu như , thích  ?”
“Người  thích vẫn luôn là em mà, bảo bối.”
 là một tên tra nam dụ .
11
Trẻ con  , chắc chắn đang gây họa.
Phản diện  gây chuyện, chắc chắn đang bày trò.
Lại một đêm khuya.
Đàm Tẫn Dương  ngoài.
Trước khi  ngủ,   phá lệ pha cho  một cốc sữa.
 cảm thấy  đúng, uống xong liền  nhà vệ sinh nôn .
Đàm Tẫn Dương  đến một tầng hầm ở ngoại ô.
Anh  mặc áo khoác gió màu đen, dáng  cao ráo.
Đôi giày da màu đen bước xuống từ chiếc Maybach, dẫm lên một vũng nước.
Trong tầng hầm giam giữ một , là nữ chính.
Đáng lẽ  nên nghĩ đến,   thông minh như , hôm đó nhất định sẽ lật tung nữ chính .
Hai tay nữ chính  trói,   mặt đất.
Trên  tuy   vết thương, nhưng trông  yếu ớt.
Đàm Tẫn Dương vắt chéo chân.
“Nghĩ kỹ xem nên  gì ?”
“     hỏi gì.”
“Rất .”
Đàm Tẫn Dương khá kiên nhẫn.
Anh  bật đèn lên.
Tầng hầm bỗng chốc trở nên trắng xóa.
Trên tường  là ảnh.
Ảnh của nữ chính Hứa Mộng Dao, từ mười mấy tuổi đến hai mươi mấy tuổi.
Có   ,  ngẩn   vui đùa.
Tự   chính .
Hứa Mộng Dao lập tức run lên bần bật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-hoach-cuu-roi-phan-dien-benh-kieu/p8.html.]
Trên mặt Đàm Tẫn Dương   biểu cảm gì.
“Để thu thập  những tư liệu  của cô,   tốn  nhiều công sức.”
“Tuy nhiên, các   mưu đồ gì từ , thì  xem bản lĩnh của các .   chỉ   thông tin của cô .”
“Chắc hẳn các  cũng  điều tra rõ ràng,   mất trí nhớ,  mà  thể câu  , chắc hẳn các   hiểu cô .”
Bị giam mấy ngày, tinh thần Hứa Mộng Dao rõ ràng   lắm.
“Hừ.”
Cô   lạnh một tiếng.
“Người trong lòng  Đàm, ngay cả  Đàm cũng  nhớ,   chúng   thể ?”
Đàm Tẫn Dương nhếch một bên khóe môi.
“Cô học theo cô  cũng khá giống đấy.”
Hứa Mộng Dao  dậy.
Giọng điệu bình tĩnh, vô cùng lạnh lùng.
“Đó là bởi vì, những tin tức chúng   , đều là từ bác sĩ tâm lý của  mà . Không nhớ nổi  trong lòng cảm giác  đau khổ  ?”
“Cả ngày  một giấc mơ dày vò.”
Hứa Mộng Dao   từng từ từng chữ một.
“Thanh mai trúc mã, thích mặc váy, tóc dài ngang vai.
“Trông thì ngoan ngoãn, nhưng thực chất  hư hỏng.”
“Còn  một bức thư tình, tiếc là,  vĩnh viễn cũng   rõ mặt cô .”
“Không ai  cô , thanh mai trúc mã mười mấy năm,   thể   chút dấu vết nào? Cậu Đàm   mất trí nhớ, mà là  tâm thần .”
“ thấy, căn bản    .”
Hứa Mộng Dao đột nhiên  bóp cổ.
Sự tàn nhẫn của Đàm Tẫn Dương từ đáy mắt lan tràn .
Giọng điệu càng bình thường, càng  một loại cảm giác điên cuồng lạnh lùng.
Ánh đèn trắng chói mắt  đỉnh đầu lay động.
Khuôn mặt nghiêng của Đàm Tẫn Dương  chiếu  một cái bóng khổng lồ.
Giao thoa với ảnh của Hứa Mộng Dao  tường.
Một động một tĩnh, vô cùng quỷ dị.
“Cô  c.h.ế.t  ?”
Khớp ngón tay lộ  từ chiếc găng tay nửa ngón màu đen trắng bệch.
Anh  dần dần dùng sức.
“Cô  tồn tại,  vĩnh viễn nhớ cô ,  thì cô  vĩnh viễn tồn tại.”
Nguyên tác miêu tả  ít về ánh trăng sáng .
Sau khi cô   nước ngoài, thì   bất kỳ miêu tả nào nữa.
Vì một  thậm chí còn   hiện tại còn tồn tại  .
Thật sự cần  để tâm như  ?
Tim  bỗng nhiên nhói lên một trận.
Thì , lời thích mà Đàm Tẫn Dương  với , cũng chỉ là thuận miệng  .
Chỉ khi đối mặt với ánh trăng sáng,   mới mất kiểm soát như .
12
Một cơn gió thổi cửa mở .
Đàm Tẫn Dương ngẩng đầu lên liền  thấy .
Trong mắt   lóe lên một tia hoảng loạn.
Ngón tay buông lỏng, Hứa Mộng Dao ngã xuống đất, ho dữ dội.
“Sao em  đến đây?”
  chút sợ hãi.
Đối với  ,  rốt cuộc  đáng kể gì.
“Em… em  ngủ ,  ngủ cùng .”
Nói xong.
 liền im lặng.