Tạ Khinh Hòa bước lên một bước, chặn đường , bắt chuyện với .
“Bố của con em  phiền khi em ăn mặc như  đến quán bar ?”
  giả lả.
“Đương nhiên là  phiền, vì    c.h.ế.t .”
Sau đó  đợi   phản ứng,  trực tiếp bước qua   đến bên cạnh Hứa Lạc.
Vừa  xuống, Hứa Lạc  níu lấy  hỏi chuyện:
“Vừa nãy   gì với Thái tử gia ?”
Nói  cô  chỉ tay về phía Tạ Khinh Hòa  xa.
  theo hướng cô  chỉ,  và Tạ Khinh Hòa, bốn mắt   vài giây giữa đám đông.
 lườm   một cái  cúi đầu   trong, tránh né ánh mắt của  .
“Không  gì,     quen tớ.”
Hứa Lạc  thờ ơ: “Tớ còn tưởng hai  quen  chứ, tớ thấy mắt   cứ dán chặt    mà.”
“Không  chuyện đó ,   nhầm .”
Ở sân bay thì giả vờ  quen  , ở quán bar thì ánh mắt  dính chặt   , hận  thể ăn tươi nuốt sống .
Nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng của Tạ Khinh Hòa dừng    ,   khỏi đỏ mặt.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Lâu   gặp Hứa Lạc, cô  huých tay , bắt đầu buôn chuyện với .
“Cậu  chuyện Tạ Khinh Hòa mất trí nhớ bốn năm  ?”
 sặc rượu: “Cái gì?”
“Anh   tai nạn xe cộ mất trí nhớ đấy! Nghe  vì   mất trí nhớ mà vị hôn thê cũng chạy mất .”
Vậy là    kết hôn, nhưng cũng thật sự  nhớ  nữa.
“Thôi,     nữa,  chuyện của  ,    đột nhiên thành  của đứa bé ba tuổi ?”
…
 giấu tên Tạ Khinh Hòa, kể  chuyện mượn giống sinh con một cách nửa thật nửa giả cho Hứa Lạc .
Cuối cùng, trong tiếng “vờ cờ lờ” liên tục của Hứa Lạc,  uống say mèm.
Đến lúc tàn cuộc, Hứa Lạc cũng say bí tỉ.
 loạng choạng dìu cô   ngoài, đưa cô  lên xe của  nhà cô  xong, đang định gọi taxi thì một chiếc xe sang trọng dừng   mặt .
Cửa kính xe hạ xuống, lộ  khuôn mặt tuấn tú của Tạ Khinh Hòa.
Anh  trầm giọng : “Để  đưa em về.”
 lắc đầu: “Không cần ,  gọi taxi .”
Tạ Khinh Hòa: “Ở đây  gọi  taxi .”
Cuối cùng  vẫn lên xe của Tạ Khinh Hòa.
  nghiêm chỉnh, coi   như  khí.
Tạ Khinh Hòa    nhiều: “Bố của con em thật sự  còn nữa ?”
  đầu   , gật đầu chắc chắn: “Ừ.”
Tạ Khinh Hòa khẽ  một tiếng, hỏi một cách thờ ơ: “Vậy tối nay  thể  về ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-hoach-muon-giong-sinh-con/chuong-6.html.]
 kinh ngạc  đầu   .
Tạ Khinh Hòa đột nhiên nhắm mắt : “Xin ,    ý đó.”
  lạnh một tiếng: “Ồ,  ý của  là gì?”
Tạ Khinh Hòa bực bội gãi đầu: “ cũng   tại  nữa?   cảm giác  quen thuộc với em.”
Quen thuộc đến mức mời một  phụ nữ xa lạ qua đêm ?
Bốn năm  cũng , bốn năm  vẫn .
Nửa đường,  xuống xe ở chỗ  thể gọi  taxi.
Tạ Khinh Hòa  giữ  , mà chỉ  nhỏ một câu:
“Xin .”
  lạnh  đáp .
Về nhà  bao nhiêu ngày thì   Vương mắng là ni cô suốt bấy nhiêu ngày.
  thấy phiền, đúng lúc Hứa Lạc cầu xin  giúp đỡ,  bèn dẫn Ngu Bảo Bảo trốn .
Đến địa điểm hẹn với Hứa Lạc, cô  véo má Ngu Bảo Bảo, kéo nó  xuống ghế, nhỏ giọng :
“Tinh Vãn, giúp tớ  xem mắt  ?”
Cà phê   uống phun thẳng   cô .
“Cái gì?”
“Thì  tớ bắt tớ  xem mắt, tớ thật sự   , nên mới tìm  và Bảo Bảo giúp đỡ, tạo dựng hình tượng  đơn   chồng, tiếng  đồn xa  tớ sẽ    xem mắt nữa,   một công đôi việc.”
  Hứa Lạc một cách bất lực, thấy cô  thật là lắm trò.
 còn  kịp phản đối, Hứa Lạc  bế Ngu Bảo Bảo lên ghế sofa, chỉ  cửa nhà hàng, hai tay chắp  cầu xin:
“Tinh Vãn,   đến , chỉ   thôi, cầu xin  đấy!”
Sau đó,  khi  đàn ông  đến, cô   chuồn mất.
“Xin hỏi   cô Hứa ?”
  bóng lưng Hứa Lạc rời , im lặng gật đầu.
Người đàn ông  xuống,   điện thoại,  nghi ngờ :
“Cô Hứa   khác so với ảnh,  nãy  còn  dám nhận.”
Đã   cùng một , khác là  .
 giật giật khóe miệng, nghiêm túc :
“Mấy hôm    phẫu thuật thẩm mỹ xong, quên cập nhật ảnh cho .”
Người đàn ông  ha hả: “Cô Hứa thật hài hước.”
Ngu Bảo Bảo thấy    để ý đến , nó kéo áo ,  bằng giọng trẻ con:
“Mẹ ơi,   phẫu thuật thẩm mỹ hồi nào ?”
Người đàn ông đối diện há hốc mồm kinh ngạc: “Mẹ?”
 xoa đầu Ngu Bảo Bảo, mỉm  gật đầu.
“ , con trai  đấy, đáng yêu ?”
“Nếu  đồng ý kết hôn với , thì  cũng sắp  một  con trai đáng yêu như  đấy.”