Ngày Phúc An khải  hồi triều,  đúng dịp thất tuần của tiên hoàng.
 
Nàng bình thản thắp nén hương  linh vị.
 
Phía  nàng,  theo là một nữ tử mặc áo vải thô tang trắng.
 
Dáng  gầy yếu, dung mạo dịu dàng.
 
Ta còn  kịp mở lời, thì Dư Quý nhân bên cạnh  òa  ,
 
tiếng  còn lớn hơn cả ngày tiên hoàng xuất tang.
 
Người đó   ai khác—
 
chính là Phúc Khang,    hòa  năm năm .
 
Phúc Khang quỳ gối  mặt , từng lạy từng lạy.
 
Ta chỉ nắm chặt lấy cánh tay gầy guộc của nàng,  ngừng lẩm bẩm:
 
“Về là  … bình an là  …”
 
Triệu Minh Châu… điều ngươi phó thác cho …    .
 
Từ nay về , xin đừng hiện về trong mộng  nữa.
 
19
 
Đại hoàng tử  khi đăng cơ, quả thật thi hành nhân chính rộng khắp, thậm chí còn cho phép nữ tử   quan.
 
Ta và Phúc An đều hiểu rõ ý tứ của .
 
Hắn đang dùng hành động thực tế để  với chúng  rằng—  hề để ý, cũng  hề phòng ngừa.
 
Hoàng hậu quả thực   dạy con.
 
Một đôi   , quả nhiên đều giống nàng như đúc.
 
 Phúc An vẫn từ chối.
 
“Bệ hạ, thần nữ   chí tại triều đường. Nay chỉ mong  đưa mẫu phi  ngắm  non sông ngoài bức tường cung .”
 
Con gái của , chí hướng ở khắp trời đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-hoach-nuoi-duong-doc-phu/9.html.]
 
Khi rời khỏi Dưỡng Tâm Điện,  liền hỏi Phúc An: “Tên lao bệnh của nhà họ Lý  thì tính ?”
 
Phúc An  nhắc đến , mặt bỗng đỏ ửng,  ấp úng :
 
“Một nam nhân, cũng chẳng tốn bao nhiêu lương thực, cứ nuôi tạm  .”
 
“Dù … diện mạo cũng coi như dễ .”
 
Nghe ,  chỉ thấy sầu muộn vô cùng, cảm giác đứa con gái  vất vả nuôi lớn  bắt đầu nhiễm “não tình ái” mất .
 
Lại  Phúc An tiếp tục:
 
“Đợi   gặp  kẻ nào  mắt hơn, thì   cũng  muộn!”
 
Đến ngày xuất cung,  cố ý mặc một bộ đồ đỏ chói,  đến  linh vị của Tạ Thư Nhiên để khoe khoang.
 
“Tạ Thư Nhiên, ngươi bây giờ   đang  hối hận  ?… Cứ thế mà bỏ mặc Phúc An cho , còn bản  thì thảnh thơi .”
 
“Tạ Thư Nhiên,  ghét ngươi nhất, lúc nào cũng giả vờ từ bi nhân nghĩa, đối  với tất cả  …”
 
“Tại  ngươi   thể đối  với ai cũng thật lòng như  chứ?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
 
“Tạ Thư Nhiên, …  ghét ngươi nhất, nhất, nhất  đời !”
 
Khi Phúc An bước , liền trông thấy  ôm lấy linh vị của Tạ Thư Nhiên mà  đến khản cả giọng.
 
Nàng bỗng nhớ , lúc mẫu phi lâm chung từng dặn:
 
“Hãy  tìm Vãn nương nương, nàng  là bằng hữu  nhất của mẫu phi…
 
Người  tính tình ngoài cứng trong mềm, chỉ cần con  một chút, nàng sẽ mềm lòng ngay.
 
Nếu thật sự   nổi, thì cứ giả vờ cũng .
 
Dù  thì Vãn nương nương cũng ngốc, chẳng   .”
 
Ngoài cửa sổ, hải đường đang nở rực rỡ, cảnh sắc  nhất trong năm.
 
“Vãn nương nương, lau khô nước mắt . Chúng  nên lên đường .”
 
-HẾT-