Sau buổi chất vấn hôm , cả phủ Lục gia như  một trận gió lạ thổi qua.
Ngọc Dao rửa sạch oan khuất, danh dự  giữ , nhưng sự việc cũng khiến   nhận : nàng   nữ tử yếu đuối, dễ bắt nạt.
Trong lòng các gia nhân, từ nay, vị trí “Lục phu nhân”  thực sự  trọng lượng.
—
Tô Nhược Vân  trong viện của , đôi tay cầm tách  run lên, nước sóng sánh tràn  mép bàn.
Nàng vốn cho rằng chỉ cần một phong thư giả,  thể khiến Ngọc Dao mất hết thể diện, thậm chí  đưa  xét xử.
Không ngờ, Ngọc Dao  chỉ thoát nạn, mà còn dùng trí tuệ đẩy nàng đến sát bờ vực.
Trong gương đồng, gương mặt kiều diễm của Tô Nhược Vân hiện rõ, nhưng ánh mắt  u ám, dữ tợn.
“Ngọc Dao… ngươi tưởng minh oan  một  là  thể  vững trong Lục phủ  ? Hậu viện,  bao giờ là nơi đơn giản như .”
—
Chiều hôm , một màn kịch khác diễn .
Tô Nhược Vân chủ động cho  mời Ngọc Dao đến hoa viên, mỉm   lời xin :
“Hôm , là  hồ đồ, để hạ nhân  bậy, khiến  chịu thiệt. Hôm nay đặc biệt pha ,  bồi tội.”
Âm điệu ôn hòa, thái độ dịu dàng, chẳng khác nào một tỷ tỷ thương yêu  .
Thế nhưng, trong đáy mắt nàng, chỉ  gợn sóng lạnh lùng.
Ngọc Dao nâng tách , mỉm :
“Tỷ tỷ quá lời.   tin rằng,  những chuyện  thể chỉ dùng hai chữ ‘hồ đồ’ để xóa bỏ. Vết thương trong lòng, cần thời gian, và… sự thành thật.”
Tô Nhược Vân khựng , nụ  thoáng cứng đờ.
—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-thu-trong-chinh-vien/chuong-11-khe-nut-giua-hai-nu-nhan.html.]
Khi Ngọc Dao rời , A Hương thì thầm:
“Phu nhân,   còn nhận lời mời của nàng ? Lỡ  độc trong  thì ?”
Ngọc Dao khẽ :
“Nếu nàng  thật sự hạ độc, chính là tự vạch trần . Kẻ như Tô Nhược Vân, sẽ  dại dột đến thế.  cũng vì , nàng  càng đáng sợ hơn.”
—
Những ngày kế tiếp, hai nữ nhân dường như giữ lễ nghĩa ngoài mặt: một  dịu dàng, một  điềm đạm.
 ai cũng hiểu rõ, lớp vỏ hòa khí  chỉ là che giấu.
Trong từng ánh mắt chạm , trong từng câu chữ trao đổi, ẩn giấu mũi nhọn bén ngót.
Ở hậu viện Lục gia, các nha , ma ma cũng bắt đầu chia phe.
Người thì ngấm ngầm nịnh bợ Tô Nhược Vân,   hướng về Ngọc Dao.
Không khí ngột ngạt, như một mặt hồ yên ả nhưng bên   cuộn sóng dữ.
—
Một đêm trăng sáng, Ngọc Dao  ngang hành lang thì  tiếng Tô Nhược Vân thấp giọng trong phòng, dường như  với ai đó:
“…nàng  chỉ là món đồ  ép gả đến đây,  tuyệt đối  để nàng  yên   vị trí phu nhân .”
@thichancommem
Ngọc Dao dừng bước, môi cong lên lạnh nhạt.
Nàng  tiến , chỉ xoay  bỏ .
Trong lòng thầm nhủ:
“Tốt thôi, nếu ngươi  chiến,  sẽ cho ngươi thấy,    con rối mặc  giẫm đạp.”
—