Trong phủ Lục gia, mấy ngày qua bầu  khí vẫn còn căng thẳng. Tin tức về tiệc gia yến và chuyện hậu viện  sớm truyền , chẳng mấy chốc lan đến tai hoàng thất. Ngọc Dao hiểu rõ, khi triều đình  can dự, sóng gió sẽ  còn dừng  trong phạm vi hậu viện nữa.
Buổi sáng hôm , trong khi nàng đang  trong thư phòng nhỏ, chép  vài bản ghi chép về sổ chi tiêu, A Hương hấp tấp chạy , sắc mặt trắng bệch:
“Phu nhân, trong cung   thánh chỉ. Người của Nội các đến phủ,  là hoàng hậu nương nương  gặp tướng quân và phu nhân.”
Ngọc Dao khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt nàng thoáng gợn sóng, nhưng  nhanh  lấy  bình thản. Nàng đặt bút xuống, lau khô mực, giọng đều đặn:
“Chuẩn  kiệu. Ta sẽ cùng tướng quân nhập cung.”
Lục Vân Hàn khi  tin cũng khẽ nhíu mày. Hắn  rõ, hoàng hậu vốn  thiết với dòng họ Tô thị. Nếu hôm nay triệu kiến, e rằng  chỉ để bàn chuyện gia yến, mà còn  thử thăm dò lòng  Ngọc Dao.
Trong cung, điện Trường Lạc vẫn uy nghiêm như cũ. Ngọc Dao bước , mỗi bước đều thẳng lưng,  tỏ  rụt rè. Dưới ánh  chăm chú của bao cung nhân, nàng hành lễ cung kính,  kiêu ngạo cũng chẳng hèn mọn.
Hoàng hậu   cao, ánh mắt dừng    ảnh mảnh mai . Bà khẽ mỉm , nhưng nụ  chứa đựng sự thăm dò:
“Ngươi chính là Ngọc Dao, tân phu nhân của Lục gia? Quả nhiên dung mạo thanh nhã, phong thái trầm tĩnh. Chẳng trách mà Tạ gia  dốc hết tâm huyết gả ngươi đến Lục phủ.”
Ngọc Dao cúi đầu, giọng ôn hòa:
“Thần phụ xuất  hèn mọn,  gả  Lục phủ, vốn là nhờ phúc ấm của phụ  và sự ưu ái của hoàng ân. Hôm nay  diện kiến nương nương, là vinh hạnh của thần phụ.”
Câu  mềm mại, khiêm nhường nhưng khéo léo chặn  ý thăm dò. Trong cung điện rộng lớn,  khí chợt trở nên tĩnh lặng. Hoàng hậu khẽ gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt  nheo . Bà vốn tưởng một nữ tử trẻ tuổi sẽ lúng túng, run sợ, nhưng  ngờ Ngọc Dao đối đáp thong dong, lời nào lời nấy đều  chừng mực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-thu-trong-chinh-vien/chuong-13-khi-hoang-that-can-thiep.html.]
Lục Vân Hàn  bên cạnh, thoáng ngạc nhiên. Hắn quen thấy nàng im lặng trong phủ,  từng nghĩ nàng  thể đối diện với hoàng hậu mà vẫn trấn định như thế.
Sau một hồi trò chuyện, hoàng hậu  nhạt, giọng đầy ẩn ý:
“Phu nhân của tướng quân quả thật  tầm thường. Người trong lòng thiên hạ ai chẳng , Lục gia là trụ cột quân quyền, hôn sự  mang trọng trách  nhỏ. Bổn cung hy vọng phu nhân hiểu rõ vị trí của ,  thuận theo đại cục, đừng để chuyện riêng  loạn lòng .”
Ngọc Dao mỉm , ánh mắt như nước hồ thu, bình thản đáp:
“Thần phụ ghi nhớ lời dạy của nương nương. Hôn sự của thần phụ  chỉ là chuyện riêng của một nhà, mà còn liên quan đến hai tộc, thậm chí ảnh hưởng tới đại cục. Thần phụ tuy dốt nát, nhưng sẽ luôn lấy gia tộc và giang sơn  trọng.”
Câu trả lời nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ như mũi kim giấu trong tơ lụa. Nàng khéo léo cho thấy sự kiên định, đồng thời cũng ngầm khẳng định: nàng sẽ  để bất kỳ ai coi thường vị trí của .
Ánh mắt hoàng hậu thoáng biến đổi, nhưng  nhanh  che giấu. Bà bật , khẽ phất tay:
“Được, bổn cung yên tâm hơn . Các ngươi lui xuống.”
Rời khỏi cung, gió thu hiu hắt thổi qua hành lang dài. Lục Vân Hàn  bên cạnh, trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới cất tiếng:
“Ngươi thật sự khiến   ngờ.”
Ngọc Dao  đầu  , khóe môi khẽ cong lên một nụ  nhàn nhạt, nhưng  trả lời. Nàng , con đường phía  sẽ càng thêm gập ghềnh, bởi một khi hoàng thất  can thiệp, sóng gió sẽ  còn đơn giản chỉ là tranh chấp trong hậu viện.
Trên bầu trời cung cấm, mây đen như đang dần tụ , báo hiệu cơn bão lớn đang đến gần.
@thichancommem