Cơn mưa cuối thu đổ xuống phủ Lục gia như rửa trôi tất cả bụi bẩn, nhưng càng rửa càng thấy rõ vết nhơ loang lổ. Từng hạt mưa nặng hạt đập lên mái ngói, hòa cùng tiếng sấm gầm vang, khiến cả hậu viện bao phủ bởi bầu khí ngột ngạt, căng thẳng đến mức ai nấy cũng dám thở mạnh.
Trong chính sảnh, ánh nến lung lay theo gió lùa, soi rõ hai bóng nữ nhân đang đối diện . Một váy hồng phấn, kiều diễm như đóa hoa đào, khóe mắt cong cong nhưng chứa đầy độc ý. Người còn áo lụa xanh nhạt, vẻ thanh khiết, điềm tĩnh nhưng ánh mắt như gươm lạnh xuyên qua đêm tối.
Đó chính là Tô Nhược Vân và Ngọc Dao.
“Ngươi thật sự nghĩ chỉ với chút chứng cứ rời rạc là thể lật đổ ?” – Tô Nhược Vân khẽ , giọng điệu mỉa mai, từng chữ đều ẩn chứa sự khinh thường. “Một tiểu thư ép gả, dựa chút thông minh vặt mà dám ngang hàng với trong phủ ?”
Ngọc Dao chậm rãi bước lên một bước, tà áo quét qua nền gạch, để tiếng động khẽ nhưng vang vọng trong sảnh. Nàng đáp ngay, chỉ dùng ánh mắt thẳng đối phương, lạnh nhạt như mặt hồ mùa đông.
“Thông minh vặt ư?” – giọng nàng trầm thấp, mỗi chữ như nện tim . “Nếu ngươi giở trò, thì tại bút tích, dấu mực, nhân chứng… tất cả đều hướng về ngươi? Tô Nhược Vân, phủ Lục là nơi để ngươi thao túng thế nào thì thao túng.”
Trong khoảnh khắc, tiếng sấm rền vang như phụ họa cho lời của Ngọc Dao. Nô tỳ hầu hai bên rùng , dám ngẩng đầu.
Tô Nhược Vân siết chặt tay, móng tay đ.â.m da thịt đến bật máu. Ả ngờ nữ nhân mặt thể từng bước dồn góc tường như .
“Ngươi tưởng rằng Lục Vân Hàn sẽ tin ngươi ?” – Tô Nhược Vân lạnh, giọng cao hẳn lên. “Hắn từng là của , từng trao cho lời hẹn ước! Ngươi… chỉ là kẻ chen ngang, một quân cờ mà thôi.”
Ngọc Dao thoáng khựng , nhưng ngay đó đôi môi cong lên, lộ nụ lạnh nhạt.
“Người của ngươi? Nếu thật sự từng là của ngươi, thì vì ngày hôm nay, , bảo vệ ? Tô Nhược Vân, ngươi thể lừa cả hậu viện , nhưng lừa lòng . Còn …” – nàng dừng , ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o – “ cần giành giật, vì cuối cùng thắng bại sẽ tự lên tất cả.”
Khoảnh khắc , tiếng gió rít qua khe cửa, khiến ngọn nến bập bùng lay động, như thể cả trời đất đều đang chứng giám cho cuộc đối đầu .
Tô Nhược Vân bỗng cất tiếng lớn, nụ mang theo sự điên loạn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-thu-trong-chinh-vien/chuong-16-khi-mua-gio-giao-nhau.html.]
“Ngọc Dao, ngươi nghĩ ngươi thắng ? Trận mưa gió mới chỉ bắt đầu. Ngươi còn bao nhiêu con cờ, bao nhiêu thủ đoạn. Ta thề, chỉ cần còn thở, ngươi đừng mơ an trong phủ Lục !”
Ngọc Dao vẫn thẳng lưng, mắt hề chớp. Nàng cảm thấy rõ từng đợt sát khí đang cuộn trào từ đối phương, nhưng vì lùi bước, nàng tiến lên một bước nữa, giọng chắc nịch như tiếng chuông ngân vang trong đêm mưa:
“Ta cần mơ an . Chỉ cần còn sống, phủ Lục sẽ bao giờ là thiên hạ của ngươi.”
Hai luồng khí thế va chạm, khiến ngay cả những hầu cũng cảm thấy hít thở khó khăn. Một cuộc chiến gươm đao nhưng đầy m.á.u lạnh đang diễn . Ngoài , mưa gió bão bùng, trong , sóng ngầm trào dâng.
Mưa và gió, hai thế lực tưởng chừng đối lập, nay giao . Một trận chiến mới, khốc liệt hơn, chính thức bắt đầu.
@thichancommem
Trong góc tối bên ngoài chính sảnh, một bóng dáng cao lớn lặng lẽ yên, áo choàng đen thẫm mưa thấm ướt. Đôi mắt thâm trầm của Lục Vân Hàn dõi theo từng lời, từng cử chỉ của hai nữ nhân đối diện.
Hắn vốn tưởng Ngọc Dao chỉ là một quân cờ đẩy ván cờ gia tộc. từ đêm nay, bỗng nhận : nữ tử hề yếu mềm như từng nghĩ. Nàng khí phách, lý trí, và cả một ý chí sắt đá mà ngay cả cũng âm thầm kiêng dè.
Khi tiếng đối đáp cuối cùng của Ngọc Dao vang lên, ngọn nến trong sảnh rung mạnh như tắt, còn tim Lục Vân Hàn cũng bất giác chấn động. Một thoáng bối rối lướt qua ánh mắt — điều mà từng nghĩ sẽ dành cho một nữ nhân khác ngoài Tô Nhược Vân.
bước . Bởi hiểu, trận chiến , chỉ họ mới thể phân cao thấp.
Ở một nơi khác trong hậu viện, trong căn phòng tối om, một kẻ hầu bí ẩn đang mở chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong, tấm thư tín dấu niêm phong hoàng thất lóe lên ánh lửa. Hắn mỉm quỷ dị, thì thầm:
“Phu nhân của Lục gia ư? Để xem, khi phong ba ập đến, nàng còn thể vững đến khi nào…”
Tiếng hòa lẫn tiếng mưa ngoài trời, kéo dài đến rợn .