Tin tức Hoàng thượng ban chỉ phong Tô Nhược Vân trắc thất truyền khắp Lục phủ, tựa như một cơn gió lạnh thổi dọc hành lang, khiến hạ nhân ai nấy bàn tán.
Một vốn đây cận với Ngọc Dao, nay lặng lẽ cúi đầu, do dự. Họ thì thầm:
“Dù Tô cô nương thánh chỉ trong tay, chẳng địa vị khác xưa ?”
chỉ đến ngày hôm , khi Ngọc Dao chính thức mở miệng, bộ Lục phủ mới hiểu rõ ai mới là chủ nhân thật sự.
—
Trong chính viện, Ngọc Dao ngay ngắn ghế chủ, y phục trắng tinh giản mà đoan trang. Các quản sự, nữ hầu, cùng vài hầu cận của Tô Nhược Vân đều triệu đến.
Nàng quanh, giọng thong thả nhưng rành mạch:
“Hoàng thượng ban chỉ, Tô cô nương phong trắc thất, đây là ân điển của thiên gia. Lục gia chúng tự nhiên tuân chỉ, an bài hậu viện thỏa đáng.”
Nói đến đây, đôi mắt nàng thoáng sắc lạnh, từng chữ tiếp theo như đinh đóng cột:
“ đừng quên, Tô cô nương dù phong trắc thất, rốt cuộc cũng chỉ là . Mà , tuân theo lễ nghi, vượt quá bổn phận. Trong Lục phủ, là chính thê, là đương gia chủ mẫu. Mọi quy củ, đều do định.”
Lời dứt, cả sảnh đường im phăng phắc.
Quản sự cúi đầu vội vã đáp:
“Phu nhân , quy củ trong phủ, xưa nay đều do chính thê nắm giữ.”
Những hạ nhân từng d.a.o động giờ dám thở mạnh, đồng loạt quỳ xuống, hô:
“Thỉnh an phu nhân.”
Khí thế như sấm vang, khiến sắc mặt Tô Nhược Vân — vốn một bên — cứng đờ. Nàng nắm chặt khăn lụa, móng tay gần như bấm rách vải.
—
Đêm đó, A Hương vui mừng thì thầm:
“Phu nhân, quá lợi hại! Chỉ một câu ‘chính thê – trắc thất’, bóp nghẹt đắc ý của Tô Nhược Vân.”
Ngọc Dao khẽ lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm:
“Chỉ dựa một đạo lý lễ nghi thì đủ. Nàng thánh chỉ, nghĩa là lưng nàng còn thế lực. Ta thể để nàng lộng hành trong hậu viện, càng thể để nàng biến nơi thành tai mắt của hoàng thất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-thu-trong-chinh-vien/chuong-18-quyen-uy-cua-chinh-the.html.]
Nàng mở tủ, lấy một cuốn sổ dày cộm — sổ quản sự hậu viện. Từng chi tiêu, từng nhân khẩu, từng việc lớn nhỏ trong phủ đều ghi chép cẩn thận.
“Ngày mai,” nàng , giọng bình thản nhưng ánh mắt lóe lên sự quyết tuyệt, “ sẽ bắt đầu chỉnh bộ quy củ hậu viện. Người nào trung thành thì giữ, kẻ nào hai lòng… cắt sạch.”
—
Sáng hôm , bộ Lục phủ như rung chuyển.
Ngọc Dao dẫn đầu đích kiểm tra kho thóc, phòng châu báu, các gian viện của thị nữ, đến cả chuồng ngựa. Ở gian dối, nàng lập tức vạch , xử phạt nghiêm minh.
Một hạ nhân từng nhận bạc của Tô Nhược Vân bắt quả tang, Ngọc Dao lạnh giọng:
@thichancommem
“Trong Lục phủ, ai nhận thưởng riêng từ trắc thất, coi như trái quy củ. Đuổi ngoài, vĩnh viễn .”
Tiếng kêu vang khắp viện, nhưng ai dám cầu tình.
Khi chuyện lan , tất cả đều hiểu: Lục phủ phu nhân chỉ danh, mà thực quyền.
—
Buổi chiều, Tô Nhược Vân ép đến mức thể chịu đựng, tức giận xông chính viện:
“Ngọc Dao! Ngươi dám đuổi của ? Ngươi coi thánh chỉ gì ?”
Ngọc Dao ghế, tay cầm tách , thản nhiên đáp:
“Thánh chỉ phong ngươi trắc thất, nhưng bao giờ rằng hậu viện do ngươi quản ? Ngươi là , là thê. Quy củ , từ xưa đến nay đổi. Nếu ngươi phục… cứ việc đem lên Hoàng thượng hỏi .”
Ánh mắt nàng sắc bén như gươm, từng chữ rơi xuống khiến Tô Nhược Vân cứng họng, thể phản bác.
Ngọc Dao đặt tách xuống, giọng điềm nhiên mà đầy uy lực:
“Nhớ kỹ, nơi là Lục phủ. Lục phủ, do chủ.”
Ánh mắt lạnh lẽo khiến cả gian phòng im bặt. Tô Nhược Vân, đầu tiên, cảm thấy thật sự áp chế.
—
Ngoài hành lang, Lục Vân Hàn vô tình chứng kiến tất cả. Ánh mắt thoáng trầm xuống, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ: kinh ngạc, … kính nể.
Người nữ nhân mà từng coi thường, giờ đây, đang từng bước dựng nên thế lực thật sự trong phủ.