Đêm đầu tiên công chúa Vĩnh An ở Lục phủ, Ngọc Dao là phu nhân đích thất, tự nhiên đích đến thăm.
Trong tẩm điện sắp đặt riêng, ánh nến vàng hắt lên rèm lụa mỏng, hương đàn hồng thoang thoảng. Công chúa Vĩnh An ngay ngắn ghế cao, dung nhan kiêu sa, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn như gõ nhịp.
Ngọc Dao bước , cúi chào đúng lễ.
“Phu nhân cần đa lễ.” Vĩnh An vẫy tay, khóe môi cong nhẹ. “Bổn cung vốn thích lễ nghi rườm rà. Hôm nay mời ngươi đến… chẳng qua cùng trò chuyện một chút.”
Ngọc Dao mỉm , dáng thẳng tắp:
“Công chúa khách khí . Đã là trong cùng một phủ, chuyện trò là điều tất nhiên.”
Hai đối diện, giữa là bàn cờ vây bằng gỗ tử đàn. Vĩnh An khẽ nhấc một quân đen, đặt xuống.
“Phu nhân chơi ?”
“Có đôi chút.”
Ngọc Dao đáp, cầm quân trắng đặt thế phản công tinh tế.
Tiếng quân cờ lách tách vang lên trong tĩnh mịch. Ánh mắt Vĩnh An sắc bén, nụ chứa ẩn ý:
“Nghe phu nhân nhiều hóa giải sóng gió trong phủ, còn ở triều đình khiến ít bá quan thất thế. Một nữ tử như , thật khiến ngưỡng mộ, … dè chừng.”
Ngọc Dao hề biến sắc, vẫn thong thả đặt quân:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-thu-trong-chinh-vien/chuong-23-van-co-duoi-anh-trang.html.]
“Phu nhân bất quá tròn bổn phận. Chuyện trong phủ, nếu tự , e rằng chẳng ai gánh vác. Còn chuyện triều đình… chẳng qua chỉ đem sự thật bày ánh sáng.”
“Lời thật dễ .” Vĩnh An nhạt, cúi xuống đặt một quân đen hiểm hóc. “ phu nhân nên , ánh sáng nếu quá chói, cũng ngày khiến kẻ khác chói mắt mà sinh hận.”
@thichancommem
Trong khoảnh khắc , khí trong phòng như đông cứng . Ngọc Dao ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh lặng nhưng sáng ngời:
“Nếu thật sự chói mắt, thì càng vững. Nếu cúi đầu né tránh… chẳng càng dễ giẫm đạp ?”
Hai ánh giao , tia lửa vô hình bùng lên giữa bàn cờ.
Bên ngoài cửa, Tô Nhược Vân nấp trong bóng tối, lắng từng lời, lòng như lửa đốt. Nàng thấy rõ: công chúa hề ý về phía Ngọc Dao, nhưng cũng chẳng quá dễ dàng cho nàng chen . Trận cờ , chẳng cơ hội để nàng thừa nước đục thả câu ?
Trong phòng, ván cờ vẫn tiếp tục. Khi quân cuối cùng đặt xuống, Vĩnh An mỉm , giọng nhẹ bẫng nhưng thấm tai như d.a.o bén:
“Phu nhân quả nhiên tầm thường. Bổn cung sẽ ở Lục phủ một thời gian dài… mong rằng, chúng thể hợp tác vui vẻ.”
Ngọc Dao đặt quân cuối cùng, bình thản:
“Hy vọng như .”
trong lòng nàng hiểu rõ: đây lời chúc thiện chí, mà là lời thách thức.
Đêm đó, ánh trăng rọi xuống sân viện. Ba nữ nhân, mỗi một toan tính, như ba quân cờ đang di chuyển cùng một bàn cờ lớn. Và cầm bàn cờ , chính là hoàng thất.