Kẻ thù trong chính viện - Chương 25 – Bẫy gương soi bóng

Cập nhật lúc: 2025-09-13 10:54:18
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió thu thổi qua vườn thạch thảo, mang theo mùi cỏ non ẩm ướt cơn mưa đêm. Trời trong, mây mỏng như một dải lụa, ánh dương rơi xuống từng phiến lá bạc sáng. Vườn Trích Tinh vốn yên tĩnh nay bày biện theo nghi lễ “ nghị” để nghênh công chúa Vĩnh An: bàn gỗ tử đàn đánh sáp bóng loáng, ghế tựa khắc văn mây, đài ngọc đặt một lò hương cổ chân tam thú, sát mép bàn là bộ ấm chén men ngọc Nhiêu Dao sắc trắng như sữa. Tất cả do chính tay Ngọc Dao sắp xếp: giản lược phô trương, nhấn sạch và sáng, để tỏ lòng kính, nhưng cúi quá thấp.

Tô Nhược Vân trong một góc hành lang xa, khoác áo mỏng màu phấn đào, đôi mắt như nước hồ thu, khóe môi cong lên gần như thấy. Bên chân nàng, nha cận Tử Liên khom : “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhớ kỹ dặn dò.” Một túi vải đỏ nhỏ như miếng trầu lộ nửa góc tay áo Tử Liên, sượt qua ánh nắng lóe lên sắc bột mịn như bụi phấn.

“Chỉ một ít thôi,” Tô Nhược Vân thì thầm, giọng lạnh đến mức khiến Tử Liên rùng , “đủ để tức ngực, khó thở. Không độc, nhưng khi hỗn loạn, lời nửa thật nửa giả sẽ thành ‘chứng cớ rành rành’. Nhớ: ai thấy ngươi đến gần lò hương. Mọi thứ bày như thể tự nó sinh .”

@thichancommem

Tử Liên đáp “”, ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua tia bồn chồn. Nàng lò hương dùng ở Vườn Trích Tinh là vật cổ, phần tro giữ ngày một , mùi hương phối theo phương “trầm-huyền-đinh-lan” của phu nhân; bất cứ đổi nhỏ nào cũng thể nhận . lệnh xuống, nàng chỉ thể .

Giữa lúc đó, Ngọc Dao đích kiểm bàn . A Hương , đưa ghi chép: “Phu nhân, trầm hôm nay là loại ‘Tử tiêu trầm’ mở niêm phong. Huyền sâm và đinh hương vàng, lan khô do Tạ phủ gửi tới, nô tỳ cân đủ.” Ngọc Dao gật nhẹ. Nàng nghiêng , lò hương: tro mịn như tơ, bề mặt bằng phẳng, đường khói beng beng lên, gắt tắt — đúng mức. Nàng khép nắp , ngón tay đặt hờ quai đồng, ánh mắt bình thản như , nhưng trong sâu đáy mắt thoáng hiện một tia sáng sắc như lưỡi dao.

“Gió hôm nay từ đông nam,” nàng khẽ. “Đặt lò hương chếch một chút, tránh khói tạt thẳng công chúa.” A Hương lời, xoay lò một góc nhỏ, bày thêm bồn thủy tiên thấp ngang tầm bàn cho mùi nước điều độ hương trầm. Mọi sự sẵn sàng.

Chuông đá khe khẽ ngân. Công chúa Vĩnh An đến. Áo tía thêu phượng, mũ ngọc, phong thái nhàn nhã nhưng ánh mắt sắc như lưỡi câu. Nàng bước qua bậc thềm, lướt qua bày biện, khóe môi nhếch lên một nét khó đoán.

“Lục gia phu nhân dụng tâm,” công chúa , “bổn cung thích phô trương, thích tinh tế — hôm nay xem chừng hợp ý.”

“Được công chúa khen, là phúc của hạ thần phụ,” Ngọc Dao đáp, mời . Nàng tự tay châm , nước sôi, rót cao một tấc, hạ tay như tơ rơi, hương bốc thẳng mà tán, gợn vòng tròn đều mặt chén.

Câu câu chăng, lời nhã đàm trải qua chuyện thơ, chuyện mây, chuyện hoa — bề mặt êm, đáy sóng ngầm. Vĩnh An nhiều nhắc đến “quy củ hậu viện”, “đại cục triều đình”, “nữ đức” bằng giọng vô tâm mà hữu ý. Ngọc Dao đỡ từng câu, nhẹ như gió thoảng, kiên như chốt sắt, lộ tì vết.

khi cuộc trò chuyện chạm đến đề tài “lòng đáng tin đến ”, một làn gió bỗng quẩn lên ngoài hiên, lá thạch thảo rung nhẹ, khói hương đổi hướng. Mùi hương bất chợt sắc , từ ấm chuyển sang cay, vị “thổ” lạ xộc lên. Vĩnh An đưa chén lên môi, kịp uống, n.g.ự.c tức nặng, thở tắc . Nàng khẽ “a” một tiếng, ngón tay run, chén men ngọc trượt khỏi tay, “choang” một tiếng vỡ dĩa đá.

“Công chúa!” A Hương thất thanh. Bốn bề hỗn loạn. Từ hành lang bên, Tử Liên như chờ sẵn, chạy nhào , cất cao giọng: “Không xong ! Trong lò hương… mùi lạ! Kho của phu nhân hôm qua… nô tỳ mới nhập một túi bột hương —”

Lời dứt, ánh mắt dồn sang Ngọc Dao. Khoảnh khắc , gió thổi lay rèm, bóng cây rơi chằng chéo, như những ngón tay đen bấu nền đất.

Ngọc Dao bước lên một bước, nâng công chúa dậy, giọng bình tĩnh đến lạ: “Mời công chúa trong nghỉ.” Rồi nàng ngẩng đầu: “A Hương, dập hương. Lấy ngay bình ‘An Tâm Tán’ trong tủ thuốc. Bưng thêm một bát canh lê đường phèn ấm, cho công chúa súc miệng, nhuận phế.”

Mệnh lệnh như nước chảy. A Hương quỳ sát lò, hạ nắp, dùng kẹp đồng nhấc viên hương đặt bát cát, phủ khăn ướt, khói tắt “xèo” một tiếng. Còn Ngọc Dao dìu Vĩnh An gian tả, kê gối, vỗ lưng nhẹ theo nhịp. Công chúa hít sâu mấy , gương mặt bợt bạt dần sắc, ánh mắt vẫn còn chói, nghi hoặc như lưỡi d.a.o rút.

“Lục gia phu nhân,” Vĩnh An khàn khàn, “trong phủ ngươi… thật sạch sẽ như ngươi vẫn ?”

Ngọc Dao thẳng mắt nàng. “Trong phủ sạch , do lời định. Do chứng cứ.” Nàng nhận bát thuốc, nhấp một ngụm, mới đưa cho công chúa: “Đây là ‘An Tâm Tán’ tự phối—bán hương bán mộc, độc, chỉ giải khí uất, cho thông phế. Công chúa cứ yên.”

Ngoài sân, ồn ào. Một vài nha xì xào “bột hương trong kho phu nhân”, “lò hương biến mùi”, “công chúa suýt ngất”… Những chữ như mũi tên bọc đường, đ.â.m khắp nơi dính .

Tô Nhược Vân mái hiên đối diện, tay áo che nửa mặt, lộ đôi mắt ươn ướt như thương xót. Nàng chậm rãi thở , cảm giác thắng thế ngọt đến tê đầu lưỡi. Bẫy giăng, cá cắn, giật dây chỉ còn là chuyện thời điểm.

bẫy giăng tinh vi đến cũng để một sợi tơ. Và sợi tơ , đúng khoảnh khắc khói đổi hướng, dính mặt áo.

Ngọc Dao khi giao bát thuốc cho công chúa, mắt nàng liếc qua cổ tay áo của Tử Liên: một vệt phấn mờ, bám dọc mép áo, ánh lên sáng, khác màu với tro hương vốn ngả xám sữa. Nàng lò hương: mặt tro phẳng, nhưng tại mép trái một điểm “nở” nhỏ, như rắc bột đều khói chợt bốc nhanh. Phía chân đài hạt cát mịn dính bột tan, tụ thành một vòng tròn lệch về hướng gió đông nam. Nếu là bột từ kho phu nhân, nó phối ngay từ , hòa trộn đều viên hương, thể để “vòng rắc” rời rạc như thế.

Ngọc Dao . Nàng ngẩng đầu: “A Hương, dọn sạch nơi đây. Gọi Quản sự Kho Hương mang sổ nhập xuất đến ngay. Mời thêm bà Trình – bà lão từng phối hương ở Từ Vân am mười năm – tới giám định.” Giọng nàng vẫn điềm nhiên, song mỗi từ đều như đóng đinh, khiến cả sân viện, tự ồn ào mà lặng xuống.

Một canh giờ , công chúa đỡ, tựa lưng gối, uống xong bát canh lê, giọng bình hơn. Vĩnh An yêu cầu kiểm lò hương. “Bổn cung thấy thứ… mắt.” Nàng nhấn mạnh hai chữ “ mắt”, nửa là cảnh cáo, nửa là thử thách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-thu-trong-chinh-vien/chuong-25-bay-guong-soi-bong.html.]

Quản sự Kho Hương ôm sổ, đầu mồ hôi lấm tấm: “Hôm qua kho nhận một kiện bột ‘hương tố’ do thương hội phương Bắc gửi, nhưng… nhập danh mục dùng. Chìa khóa kho qua đêm niêm phong.” Nói đến đây, y run run rút dấu niêm phong: lạc khoản còn nguyên, song mép giấy dấu cạy khéo — ngấn keo mới dán khít, ánh lên khi nghiêng nắng.

Bà Trình cúi bên lò, dùng tăm bạc khều tro. “Đây tro ‘Tử tiêu trầm’ thuần,” bà khịt mũi, “lẫn thứ bột vị ‘ngưu tất’ giã mịn, thêm chút bột ‘hành tô’ để kích hương. Kẻ phối tay, sẽ g.i.ế.c , chỉ khiến uất phế, đầu choáng. …” Bà nhón vạt bột còn dính quanh chân đài, đưa lên giấy dầu: “Hạt mịn qua rây mảnh của Lục phủ. Hạt to nhỏ lẫn lộn — thợ cẩu thả, hoặc vội.”

Tô Nhược Vân nhẹ: “Bà lão chuyện như lời đồn. Bột ở kho phu nhân từ đến, còn rõ ư? Ai bảo trong phủ…” Nàng kịp hết, Vĩnh An giơ tay ngăn, ánh mắt lạnh.

Ngọc Dao sang Tử Liên: “Ngươi sát lò hương khi nào?” Tử Liên quỳ “phịch”, lắp bắp: “Nô tỳ… nô tỳ chỉ qua xin nước, đến gần—” Nàng nâng tay trái lên vô thức che mặt, tay áo lộ rõ vệt phấn. Ngọc Dao vội vạch. Nàng rút khăn tay trắng, đưa khẽ: “Tay áo ngươi dính thứ gì đó. Lau .” Tử Liên thoáng hoảng, giật lùi, khăn rơi xuống đất.

Bà Trình nhặt khăn, chấm nhẹ lên mép áo Tử Liên, đưa lên mũi: “Vẫn là mùi ‘ngưu tất’ mới giã. Hạt tan, dính khô. Nếu chỉ gần lò, thể dính kiểu .”

Không khí căng như dây cung. Nhiều nha , nín thở. Ánh mắt công chúa như dao, lia qua Tử Liên, lia sang Tô Nhược Vân, cuối cùng dừng ở Ngọc Dao. Một đường ngờ vực rõ ràng đang khắc, nhưng ngòi bút để khắc — thuộc về ai, vẫn định.

Ngọc Dao bấy giờ mới cúi , giọng trầm : “Kho của niêm phong đêm qua, chứng nhân là quản sự và hai gác. Niêm phong cạy, biện. chìa khóa kho đêm qua qua tay ai, đường , sổ ghi rõ. Viên ‘hương tố’ dùng cho công chúa là hàng chuẩn, phối từ . Còn bột lạ — từ đến lò, ai rải quanh chân đài, công chúa thấy bằng mắt. Ta cũng .”

Nàng nghiêng vai, ánh mắt như nước sâu, chảy qua mép tường: ở góc đông nam, chậu thạch thảo, một dấu giày mũi hẹp in mờ đất ẩm, giữa vệt bùn bột trắng li ti. Dấu giày khác hẳn giày của A Hương (mũi tròn), khác giày của nữ quan công chúa (mũi vuông), giống kiểu giày tơ của nha Tô viện. Chỉ cần xin một đôi trong viện Tô mang đối chiếu, chuyện trắng đen sẽ hiện.

Tuy , Ngọc Dao vội hung hăng. Nàng cúi đầu với Vĩnh An: “Hôm nay công chúa chịu kinh sợ, tội ở Lục phủ. Xin cho ba khắc canh giờ, sẽ dựng trình tự: ai bước vườn, ai chạm lò, ai giữ chìa, ai mở kho. Nếu rõ trong ba khắc, chịu trách nhiệm công chúa — kể cả bãi quyền quản hậu viện.”

Câu cuối như hòn đá nặng rơi xuống mặt hồ, dập tắt xì xào. Đặt chính lên bàn cân, nàng cho thấy sự tự tin, cũng ép tất cả kẻ giấu mặt lộ.

Vĩnh An nghiêng đầu, cái biến đổi. Nàng “tin”, cũng “nghi”, chỉ chậm rãi: “Được. Bổn cung đây chờ.” Nói , nàng tự nâng chén canh lê, uống một ngụm. Ngọc Dao , giọng như lưỡi chém: “A Hương, mời bốn gác kho đêm qua, Quản sự Kho Hương, và hai nha bưng khi nãy. Lấy cả sổ vườn Trích Tinh sáng nay. Mời thêm nữ quan công chúa cùng kiểm.”

Bóng chạy . Tô Nhược Vân im một nhịp, mỉm khẽ: “Phu nhân quả là khí độ.” Áo nàng khẽ lay, một cánh hoa đào giả rơi xuống đất. Giữa sắc hoa và màu đất, Ngọc Dao thấy một sự tương phản nhỏ: đường kim mép tay áo Tô Nhược Vân mới vá ở vị trí khuỷu tay — chính chỗ dễ cọ mép đài hương nếu từng nghiêng .

Nàng ghi nhận thêm một nét bút đen trong lòng — vẽ , lên. Bởi vẽ sớm là dọa cá bỏ lưới. “Bẫy gương soi bóng” xong, gương mới chỉ xoay một nửa, ánh phản chiếu còn mờ. Muốn soi mặt thật, cần cho kẻ dàn cảnh thấy thắng. Khi họ ngẩng cao đầu nhất, là lúc cằm họ đặt tầm cho lưỡi d.a.o sự thật c.h.é.m xuống.

Ba khắc thời gian, nắng xê một tấc. Người gác kho , đêm qua chìa khóa về muộn nửa canh giờ — lý do “ xin thuốc” cho một nha Tô viện đau đầu. Quản sự Kho Hương thú thật sáng nay từng thấy mép niêm phong “ơi ới”, nghĩ do ẩm mưa nên dán , dám báo. Sổ vườn ghi tên Tử Liên canh giờ nghị, lý do “mượn nước ấm”. Nữ quan công chúa xác nhận nãy ngửi thấy hương “ vị hành tô và ngưu tất” lạ.

Vĩnh An đặt chén, ánh mắt quét lên Ngọc Dao. “Phu nhân.” Hai chữ ngắn mà nặng. Nàng một câu kết luận, thấy một mũi tên chỉ mặt , mắt”.

Ngọc Dao chắp tay, cúi đầu: “Thần phụ kết luận bằng võ đoán.” Nàng sang bà Trình: “Xin bà chỉ rõ: bột lạ rắc khi lò cháy?” Bà Trình gật gù: “Sau. Nếu , hạt cháy đều, còn hạt sống bám chân đài.” Ngọc Dao với quản sự: “Niêm phong mép cạy khéo — thường mánh . Trong phủ ai từng chợ hương, quen mánh lới?” Quản sự mặt tái nhợt, liếc về phía — nơi Tử Liên quỳ, đầu cúi sát đất.

Tô Nhược Vân khẽ lên tiếng, mỉa mai phủ lụa: “Phu nhân hỏi kỹ nhỉ. Đáng tiếc, kẻ thật sự bày vở kịch giấu tay… Dù tìm nha , e cũng chỉ là con .”

“Phải,” Ngọc Dao , hề bối rối. “Bởi cần công chúa ở đây, để khi tấm gương tròn, soi thấy, là bóng ai trong lời đồn, mà là chính khuôn mặt .” Nàng ngẩng lên, đôi mắt bình thản mà sắc như băng tan: “Ta xin thêm một ngày, sẽ trả công chúa một sự thật thể chối.”

Vĩnh An lặng một lúc, gật. Trong đáy mắt nàng, tia ngờ vực tắt, nhưng ngọn lửa khác chớm — thứ ánh của xem kịch thật, cần lời kể.

Buổi nghị kết thúc trong im lặng. Lò hương bịt kín, gói tro niêm phong, sổ sách thu hòm khóa. Hàng liễu bên hồ chao nghiêng soi xuống nước, tơ lá gợn theo gió, hình bóng mặt hồ biến dạng thành những đốm sáng tối. Tô Nhược Vân qua, gót giày tơ mũi hẹp in một dấu mới đất ẩm — giống hệt dấu giày chậu thạch thảo.

Ngọc Dao thềm, ngước bầu trời trong vắt. Nàng , cũng giận. Nàng chỉ lặng lẽ đặt tay lên vạt áo, vờ phủi một hạt bụi — hạt bụi rơi xuống, lăn một vòng, để một đường vệt mờ như sợi tơ. Sợi tơ nối từ lò hương đến mép tay áo, từ mép tay áo đến dấu giày, từ dấu giày đến cánh cửa viện Tô. Sợi tơ mỏng, nhưng dai. Bẫy gương dựng, gương soi một nửa bóng. Ngày mai, gương sẽ soi trọn mặt. Và khi , tưởng gương đắc ý — sẽ thấy, gương phản chiếu khuôn mặt của kẻ hãm, mà phản chiếu chính thủ phạm.

Trong chiều nhẹ gió, tiếng chuông đồng từ xa vọng , mỗi tiếng rơi xuống như đóng đinh khung ván cờ. Vườn Trích Tinh khép cánh cửa gỗ lim, để yên mùi hương đứt quãng trong trung — một vệt dịu ngọt pha cay, lưu như lời nhắc: những mùi độc, nhưng đủ khiến lạc nhịp. Còn sự thật — bao giờ cũng mùi, sắc, nhưng chạm là sắc lạnh, nhầm.

 

Loading...