Sáng hôm , trời Vĩnh Khang phủ một màn sương trắng mỏng. Gió đông thổi qua hồ sen, mặt nước gợn lăn tăn, từng cánh lá vàng rơi xuống, xoay tròn như những đồng tiền đồng rỉ. Ngọc Dao  bên án thư, nét mặt điềm tĩnh nhưng trong mắt ẩn giấu sự căng thẳng như dây đàn. Đêm qua nàng  ngủ, từng chi tiết trong buổi  nghị xoay  xoay  trong đầu: vệt bột trắng  chân đài hương, niêm phong  cạy khéo léo, dấu giày mũi hẹp, vạt áo vá nơi khuỷu tay của Tô Nhược Vân… Tất cả như những mảnh gương vỡ, chỉ chờ ráp  thành tấm gương soi rõ sự thật.
Bên ngoài, A Hương bước , thì thầm:
– Phu nhân, công chúa Vĩnh An sáng nay cho  nhắn lời,  đến “xem chứng cứ” ngay. Người còn  rửa mặt chải đầu…
Ngọc Dao khẽ lắc:
– Không . Đón tiếp công chúa,  cần tô son điểm phấn. Người  thấy  chân thật, thì cứ để chân thật.
Lát , xe ngựa ngọc trướng của công chúa  tới. Vĩnh An bước , vẫn trong bộ áo tía thêu phượng, nhưng sắc mặt  tái  biến cố hôm qua. Ánh mắt nàng như lưỡi gươm mỏng, lia qua  ngóc ngách  dừng ở Ngọc Dao.
– Phu nhân, hôm qua ngươi  cần một ngày. Hôm nay, bổn cung tới để  “sự thật”.
Ngọc Dao  dậy hành lễ, chậm rãi đáp:
– Thần phụ  dám chắc  thể đưa  hết, nhưng ít nhất  thể chỉ cho công chúa thấy: ai thật, ai giả, ai mượn danh.
Nàng vẫy tay. A Hương lập tức bưng  chiếc hòm gỗ lim niêm phong từ tối qua. Trên nắp hòm dán sáp đỏ, in rõ dấu ấn công chúa,  ai  thể mở lén. Ngọc Dao mở hòm, bên trong là bọc tro hương, sổ  , và một mảnh khăn trắng dính vệt bột.
Ngọc Dao chỉ  khăn:
– Đây là mảnh vải  dùng chấm  tay áo Tử Liên hôm qua. Công chúa  thể tự ngửi.
Vĩnh An cầm khăn, nhíu mày. Mùi “ngưu tất” nồng hắc xộc lên. Nàng hạ khăn xuống, giọng lạnh:
– Nếu chỉ  ,  khẳng định Tử Liên chính là thủ phạm?
Ngọc Dao đáp ngay:
– Không. Nô tỳ chỉ là con . Kẻ sai khiến mới là chủ mưu.
Nàng lật sổ   vườn:
– Sáng hôm qua, Tử Liên  ghi tên  danh sách, lý do “xin nước ấm”.  theo lời các nha  khác, nàng  khi đó  mang bình, cũng  trở về với nước. Nghĩa là, lý do chỉ là vỏ ngoài để  .
Công chúa gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt lạnh thêm một tầng:
– Ngươi  tiếp.
Ngọc Dao gật, chỉ sang bọc tro:
– Bà Trình  giám định: bột lạ rắc   khi lò cháy. Điều  chứng tỏ   cố ý đến gần trong lúc  bận tiếp chuyện công chúa, hòng lợi dụng sơ hở. Vị trí rắc là mép đông nam, đúng hướng gió tạt   công chúa. Nếu chỉ để tạo hỗn loạn, đó là cách khéo nhất.
Nói đến đây, Ngọc Dao xoay , ánh mắt dừng ở Tô Nhược Vân  bước  từ hành lang. Nàng mặc váy lụa trắng thêu sen, gương mặt dịu dàng, mắt trong veo, như đoá hoa mới nở  mưa.
– Nhược Vân  cũng  mặt. Hay lắm. Tối qua,   để ý đường kim vá mới ở khuỷu tay áo . Nếu vô tình nghiêng  gần lò hương, chỗ   dễ chạm  mép đài.
Không khí lặng phắc. Một vài nha   mặt , sợ  lôi kéo .
Tô Nhược Vân khẽ , giọng mềm mại như nước:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-thu-trong-chinh-vien/chuong-26-vet-nut-niem-tin-cua-cong-chua.html.]
– Tỷ tỷ    tự tay rắc bột ư? Thật oan uổng. Ngọc Dao tỷ vốn  ưa , nên   cũng thành bằng chứng. Vết vá áo? Là do A Liên bất cẩn  rách,  vá  thôi. Phu nhân đường đường   dùng lời bịa đặt?
Vĩnh An  thẳng, ánh mắt chuyển qua  giữa hai . Trong lòng nàng vốn  nghi ngờ Ngọc Dao, nay  Nhược Vân ,  càng d.a.o động.
Ngọc Dao  vội, nàng  sang công chúa, trầm giọng:
– Nếu   bày bẫy hại công chúa, lẽ nào   đích  chỉ  những dấu vết? Lẽ nào   dám để sổ sách, tro hương niêm phong chờ xét?
Công chúa khựng . , nếu Ngọc Dao là thủ phạm, nàng   tìm cách chôn vùi,  bao giờ tự đưa bằng chứng . … Vĩnh An vẫn    buông nghi ngờ.
 lúc , từ ngoài cửa, một giọng đàn ông vang lên:
– Công chúa minh xét!
@thichancommem
Người bước  chính là Lục Vân Hàn. Chàng mặc áo trường bào xanh đậm, bước  dứt khoát. Chàng cúi  hành lễ,  ngẩng đầu, giọng rõ ràng:
– Tối qua thần  mặt tại thư phòng phía đông, cách Vườn Trích Tinh  xa. Thần thấy Tử Liên lén lút  qua  . Khi tra hỏi, nàng  luống cuống  dối. Thần  kịp bắt giữ thì nàng  biến mất.
Lời  như nhát d.a.o bổ xuống. Vĩnh An cau mày,  sang Tử Liên đang run rẩy quỳ sát đất.
– Nô tỳ… nô tỳ chỉ  lệnh,  dám tự chủ… – giọng nàng  run như lá.
Vĩnh An lạnh lùng hỏi:
– Ngươi  lệnh ai?
Tử Liên , dập đầu liên tiếp:
– Nô tỳ… nô tỳ  dám …
Ngọc Dao  nàng, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
– Nếu ngươi  , một  ngươi gánh tất cả. Chủ nhân của ngươi sẽ phủi tay. Suy nghĩ kỹ .
Sự im lặng đè nặng. Tất cả đều hiểu, phía  Tử Liên là ai. Tô Nhược Vân khẽ siết khăn tay, môi mím , song ánh mắt vẫn tỏ vẻ điềm nhiên.
Cuối cùng, công chúa  dậy.
– Đủ . Hôm nay bổn cung  thể phân trắng đen.  phu nhân… – nàng  thẳng Ngọc Dao – hãy nhớ, ngươi  hứa sẽ đưa sự thật trong một ngày. Ta cho ngươi đến khi trăng mọc tối nay. Nếu … đừng trách bổn cung nghiêm trị.
Nói , Vĩnh An phất tay bỏ , đoàn tùy tùng lũ lượt theo . Trong sân chỉ còn  tiếng gió cuốn lá khô, cùng sự căng thẳng như dây cung  buông.
Lục Vân Hàn bước tới, khẽ đặt tay lên vai Ngọc Dao:
– Nàng  sợ ?
Ngọc Dao ngẩng đầu, mắt sáng như ngọn lửa giữa đêm:
– Ta  sợ. Sự thật đang  trong gương. Chỉ cần xoay đúng góc, bóng giả sẽ tan.
Tô Nhược Vân  , mặt vẫn nở nụ  hiền, nhưng trong tim như  mũi kim châm. Nàng , Ngọc Dao  hề yếu đuối như tưởng. Nàng cũng , “bẫy gương soi bóng”  khép. Và khi gương  trọn,  lẽ chính gương mặt nàng sẽ hiện .