Hoàng hôn buông xuống, sắc trời đỏ rực như lửa loang, nhuộm cả mái ngói xanh thẫm của Lục phủ thành dải tơ hồng. Gió đêm từ phương bắc tràn về, mang theo  sương lạnh lẽo, khẽ rung những tán trúc  hiên. Trong đại viện, đèn lồng  thắp sáng từng dãy hành lang, bóng đỏ lung linh như mắt rình rập.
Ngọc Dao  bên án thư, ngón tay miết chặt cây bút, mực đen dính  đầu ngón. Nàng  rà soát sổ sách   kho, xem  từng dấu niêm phong, nhưng chứng cứ vẫn  đủ để dồn Nhược Vân  đường cùng. Lời của Tử Liên chỉ như d.a.o cùn: nhắc đến “ lệnh”, nhưng  chỉ thẳng chủ nhân. Một  nô tỳ gánh, chẳng đủ thuyết phục công chúa.
Trăng mờ  nhú lên khỏi dãy tường thành. Tiếng côn trùng rả rích. Ngọc Dao nhắm mắt, hít sâu, đầu óc xoay như guồng. “Bẫy gương soi bóng”  khép  đêm nay. Nếu , ngày mai, tất cả sự nghi ngờ sẽ đổ ập lên .
A Hương bước , đặt lên bàn khay  nóng. Giọng nàng thấp, đầy lo lắng:
– Phu nhân, công chúa  cho  canh cổng phủ. Tin tức trong ngoài đều  chặn. Rõ ràng, Người  tin chúng …
Ngọc Dao khẽ gật. Nàng . Chính vì thế, đêm nay là đêm quyết định.
Bỗng ngoài cửa,  tiếng bước chân dồn dập. Lục Vân Hàn xuất hiện, áo choàng khoác hờ, gương mặt căng thẳng. Chàng khép cửa,  thẳng Ngọc Dao:
– Vĩnh An cho mật thám theo dõi. Họ đang dò xét từng hành vi của nàng. Một sơ hở thôi, nàng sẽ mất tất cả.
Ngọc Dao ngẩng lên, ánh mắt  hề run:
– Nếu  , càng  xoay gương cho rõ mặt thật.
Vân Hàn sững một lát. Chàng từng thấy nàng dịu dàng, cũng từng thấy nàng cứng rắn.  giây phút , dáng vẻ kiên định  như ánh đuốc cháy trong gió, bất khuất. Chàng bất giác siết nắm tay, thấp giọng:
– Ta sẽ   lưng nàng, dù đối diện là công chúa  bất kỳ ai.
Ngọc Dao mỉm  nhạt,   thêm, chỉ  về bản ghi chú. Trên giấy là những dòng chữ nhỏ li ti: “Niêm phong cạy khéo… áo vá khuỷu… dấu giày mũi hẹp… vị trí rắc bột…”. Mỗi chi tiết như mảnh gương. Nàng chợt nghĩ,  soi mặt thật,   ánh sáng đủ mạnh. Ánh sáng đó, chính là sự xuất hiện công khai của công chúa.
Nàng nghiêng , ghé tai A Hương:
– Ngươi  mời bà Trình đến phủ ngay trong đêm. Lại thêm hai vị quan trong coi kho hương cũ ở Thái miếu, càng nhiều chứng nhân càng . Phải cho công chúa thấy, đây  chỉ là lời một  .
A Hương đáp “”, vội vàng rời .
Trong sân, trăng  lên cao, sáng như rót bạc. Ánh trăng phủ lên từng mái ngói, khiến cả phủ như chìm trong làn nước bạc. Gió thổi, đèn lồng lay động, bóng đổ chập chờn  tường trắng.
Giữa khoảnh khắc , một bóng  lặng lẽ bước  – chính là Tô Nhược Vân. Nàng khoác áo choàng mỏng, vẻ ngoài hiền dịu, nụ  nhẹ như sương.  đôi mắt,  ánh trăng, ánh lên tia lạnh sắc.
– Tỷ tỷ còn thức ? – nàng cất giọng mềm mại.
Ngọc Dao  ngạc nhiên, chỉ đặt bút xuống:
– Nhược Vân  đến giờ , hẳn   chỉ để hỏi thăm giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-thu-trong-chinh-vien/chuong-27-dem-truoc-gio-su-that.html.]
Nhược Vân khẽ , bước tới gần:
– Tỷ tỷ thông minh thật. Ta đến… để khuyên tỷ một câu. Ngày mai, cho dù tỷ  đưa  bao nhiêu bằng chứng, công chúa cũng chẳng dễ tin. Người  ngờ vực thì một giọt nước cũng thành sóng to. Tỷ cần gì  gắng?
Ngọc Dao  nàng, ánh mắt bình thản:
– Ý  là… nên buông tay để   yên  đỉnh, còn  gánh hết?
Nhược Vân  phủ nhận, chỉ cúi đầu, giọng ngọt như mật:
– Tỷ tỷ, hậu viện   dung hai phượng hoàng. Tỷ cần gì   khó chính ?
Một cơn gió thổi mạnh, đèn lồng chao đảo. Trong khoảnh khắc , Ngọc Dao thấy rõ,  vạt áo Nhược Vân  một chấm bột trắng  nhỏ,  kịp phủi sạch. Nàng khẽ nheo mắt, nhưng   gì.
– Muội  nghỉ sớm , – Ngọc Dao nhẹ giọng – ngày mai còn nhiều điều để xem.
Nhược Vân thoáng cứng , nhưng   mỉm , bước  ngoài. Bóng nàng khuất dần trong hành lang dài, chỉ còn vang  tiếng guốc khua lộp cộp,  lạnh lẽo.
Lục Vân Hàn từ bóng tối bước , trầm giọng:
– Nàng thấy ? Chính nàng  mới là kẻ giật dây.
Ngọc Dao đáp:
– Ta .    đủ. Ngày mai  để chính công chúa thấy tận mắt, tai  rõ,  thể chối.
Vân Hàn siết c.h.ặ.t t.a.y nàng:
– Ta sẽ cùng nàng dựng gương.
Trong đêm, cả hai cùng bàn bạc kế hoạch. Ngọc Dao quyết định: sáng mai,  mặt công chúa, sẽ tái hiện  bộ quá trình, từ kho hương đến lò hương, từng bước đều  chứng nhân. Nàng tin, bẫy gương soi bóng, chỉ cần khép tròn, sẽ phản chiếu gương mặt thật.
Ngoài , trăng sáng vằng vặc, nhưng gió lạnh buốt. Đêm  giờ sự thật, cả phủ như đang nín thở.
Ngọc Dao ngẩng  bầu trời, thầm thì:
– Cha, nếu ở nơi xa,   thể thấy, xin hãy cho con thêm sức mạnh. Con sẽ  để kẻ ác giẫm lên danh dự nhà chúng .
Trăng sáng như soi thấu lòng . Và trong ánh bạc , đôi mắt nàng rực lên quyết tâm  gì lay chuyển.
@thichancommem