Trời Vĩnh Khang hôm trong xanh lạ thường. Sau nhiều ngày mưa gió, cuối cùng ánh nắng cũng xuyên qua tầng mây, trải khắp những mái ngói cong cong, soi sáng từng con phố tấp nập. Người dân kinh thành thì thầm bàn tán: Tô Nhược Vân giam đại lao, Hàn Thượng Thư bãi chức, Lục gia phu nhân minh oan, danh tiếng vang xa. Tin tức như ngọn gió cuốn khắp ngõ hẻm, khiến cái tên “Ngọc Dao” trở thành biểu tượng của trí tuệ và dũng khí.
Trong Lục phủ, cây cối rợp bóng, hoa thạch thảo nở tím biếc. Ngọc Dao hiên, lặng sắc hoa, gương mặt tĩnh tại như nước hồ. Bên trong, A Hương rộn ràng sắp xếp, mấy tiểu nha ríu rít bàn tán, giấu sự phấn khởi.
– Phu nhân, – A Hương bước , mắt sáng long lanh – công chúa gửi tặng một bộ châu sa quý, kèm lời khen ngợi. Người trong phủ ai nấy đều hãnh diện.
Ngọc Dao khẽ :
– Châu sa chỉ là vật ngoài . Điều vui, là công chúa dần tin tưởng.
Nói nhưng trong lòng nàng dâng lên một tia ấm áp. Trải qua bao hoài nghi, nay cuối cùng cũng thể ngẩng cao đầu.
Bóng áo xanh từ phía xa tiến . Lục Vân Hàn bước đến, ánh mắt sáng như ngọc, nét mặt nhẹ nhõm hơn hẳn những ngày căng thẳng. Chàng dừng bên nàng, khẽ nắm tay, giọng trầm mà ấm:
– Dao nhi, cuối cùng nàng cũng minh oan. Hôm nay, cùng nàng phố, để dân chúng thấy phu nhân Lục gia chỉ là danh hão, mà là họ thực sự kính trọng.
Ngọc Dao khẽ ngạc nhiên:
– Vân Hàn… từ đến nay, ít khi để ý những lời bàn tán. Sao nay mặt?
Chàng , ánh mắt dịu dàng:
– Vì nàng xứng đáng. Ta từng nghĩ bảo vệ nàng là giấu nàng lưng. giờ hiểu, nàng cần nấp ai cả. Nàng cần một cạnh, cùng nàng bước giữa ánh sáng.
Ngọc Dao , trong mắt như làn nước gợn. Nhiều năm chịu đựng, nhiều nghi ngờ, khoảnh khắc , nàng mới thật sự thấy lòng vỗ về.
Hôm , Lục Vân Hàn và Ngọc Dao cùng phố lớn. Người dân hai bên rộn ràng chỉ trỏ, ai nấy đều nghiêng . Có cụ già chắp tay:
– Trời cao mắt! Lục gia phu nhân chính trực, cứu cả công chúa.
Có phụ nhân thì thầm:
– Nữ nhân mới thật là mẫu nghi trong lòng dân, thua kém gì hoàng hậu.
Ngọc Dao , chỉ mỉm , để kiêu căng nảy sinh. Nàng hiểu, danh dự là trách nhiệm, chỉ là vinh dự.
Đêm về, trăng sáng vằng vặc. Trong thư phòng, Ngọc Dao trải bản đồ, ngón tay lướt qua những ghi chép. Lục Vân Hàn tiến , thấy nàng vẫn nghỉ, liền hỏi:
– Nàng còn lo điều gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-thu-trong-chinh-vien/chuong-31-hoi-quang-ruc-ro.html.]
Ngọc Dao khẽ đáp:
– Sóng ngầm hẳn yên. Cha con nhà Hàn vẫn còn thế lực ngoài kinh. Dù bãi chức, nhưng bè cánh dọn sạch. Nếu chúng vùng dậy, hậu viện vẫn khó bình yên.
Vân Hàn im lặng một lúc :
– Vậy chúng sẽ chuẩn . Nàng nhiều soi gương vạch trần bóng tối. Lần tới, sẽ cùng nàng giăng lưới từ đầu, để kẻ gian cơ hội thở.
Ngọc Dao ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực trong đêm:
– Lưới trời giăng rộng, tuy chậm nhưng lọt. Ta tin, chỉ cần chúng kiên định, chân lý sẽ sáng.
@thichancommem
Ngày kế, công chúa Vĩnh An mời Ngọc Dao nhập cung dự yến. Trong yến tiệc, mặt nhiều phi tần và quan khách, công chúa nâng chén rượu, rạng rỡ:
– Bổn cung từng nghi ngờ ngươi. nay thừa nhận: Ngọc Dao mới là gương sáng cho nữ nhân chốn hậu viện. Nếu như ngươi, triều đình mới giữ yên .
Tiếng tán dương vang khắp điện. Một phi tần lộ vẻ kiêng nể, khác thì thầm ghen ghét. tất cả đều hiểu, từ nay, vị trí của Ngọc Dao ai dễ lay động.
Ngọc Dao cúi đầu, giọng khiêm nhường:
– Thần phụ chỉ mong hết lòng, giữ trọn thanh danh cho gia môn và bình an cho công chúa.
Trong ánh đèn vàng rực, nàng tỏa sáng, vì châu báu khoác , mà vì trí tuệ và lòng kiên định rực rỡ như ngọn lửa trong đêm tối.
Tối đó, khi trở về, Ngọc Dao một trong vườn thạch thảo. Ánh trăng phủ khắp, hương hoa dìu dịu. Nàng nhớ đến cha – từng dạy nàng “gương soi bóng tối, bóng tối tự tan”. Giờ đây, nàng .
Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua, thổi tung mấy cánh hoa, cũng mang theo một mảnh thư lạ bay sân. Ngọc Dao nhặt lên, mở . Nét chữ nguệch ngoạc, nhưng lời lẽ rành rọt: “Trò cũ thua, nhưng cuộc chơi mới sắp bắt đầu. Hãy chờ.”
Nàng khẽ cau mày, gấp thư . Trong lòng hiểu rõ: bóng tối biến mất. khác với , giờ đây nàng còn đơn độc. Bên cạnh nàng Vân Hàn, công chúa Vĩnh An, cả lòng tin của dân chúng.
Nàng ngẩng đầu, ánh trăng sáng rực, nụ kiên nghị hiện môi:
– Hồi quang rực rỡ chỉ là khởi đầu. Trận chiến thật sự, vẫn còn ở phía .
Ánh trăng soi xuống, cả nàng rạng rỡ như dát bạc. Và trong ánh sáng , hình bóng Ngọc Dao thẳng, sừng sững, như một ngọn đèn hải đăng giữa đêm dài.